“Sênh Hạ, con hiểu lầm rồi. Mẹ con chỉ muốn bảo vệ em trai, không phải tranh giành tài sản của gia tộc. Người thừa kế nhà họ Lục là Kiến Nghi, không ai có thể lay chuyển chuyện này. Mẹ con chỉ muốn bố để lại chút tài sản của gia đình cho Ngọc Thanh thôi. Nó cũng là con trai của bố, nhiều năm như vậy, bố không làm tròn bổn phận của một người làm cha, giao cho nó một ít tài sản là đúng.” Lục Vinh Hàn trầm giọng nói.
“Nếu chỉ muốn một chút tài sản của gia đình, tại sao lại thuê một kẻ giết người? Tại sao lại ngăn cản con kết hôn với anh Chấn Diệp? Tại sao cứ phải gây sóng gió trong nhà? Làm cho một mái ấm gia đình hoàn hảo bị xé nát.”
Lục Sênh Hạ cảm thấy buồn bực, bố bị ấm đầu rồi à? Mấy thứ sáng suốt nhìn xa trông rộng đâu hết rồi?
Lục Vinh Hàn cảm thấy cô bé là vì chuyện Ngọc Thanh mà sinh ra tâm trạng bất mãn với Tư Mã Ngọc Như, cảm thấy Tư Mã Ngọc Như không còn yêu mình nữa.
“Sênh Hạ, mẹ con vô tội. Mẹ con không làm gì cả. Tuy rằng mẹ con bí mật sinh ra Ngọc Thanh, nhưng không có nghĩa là mẹ con không yêu con.”
Lục Sênh Hạ khịt mũi: “Chính miệng bà ta đã nói với cậu con gái đều là món hàng hóa vô dụng, lỗ vốn, bà ta còn có thói xấu trọng nam khinh nữ từ trong tận xương tủy kìa.”
Lục Vinh Hàn thở dài: “Con không phải là mẹ con. Phải gả đến một thành phố xa xôi, mẹ con có thể không lo lắng khi về già sẽ cô đơn, không có ai chăm lo sao?”
Lục Sênh Hạ không nói nên lời.
Chị dâu nói đúng, bố tin tưởng mẹ không một chút nghi ngờ. Bất luận cô bé nói như thế nào thì ông ấy cũng kiếm được cái cớ cho bà ta.
“Bố thật sự muốn vợ con ly tán, bạn bè xa lánh vì bà ta sao? Bố không cần bà nội, không cần anh cả, không cần mọi người nữa ư?”
Miệng Lục Vinh Hàn dường như ăn phải một miếng hoàng liên, vị đắng cực độ từ đầu lưỡi truyền đến nội tạng.
Ông ấy chỉ muốn cho Tư Mã Ngọc Như danh phận của người vợ, không muốn phải vứt bỏ nhà họ Lục. Nhưng bà cụ lại bắt ông ấy lựa chọn giữa nhà họ Lục và Tư Mã Ngọc Như, ông ta cũng lâm vào tình thế khó xử.
“Nếu bố không đưa mẹ con đi, mẹ con sẽ bị giam lỏng. Con không sợ rằng sẽ không bao giờ gặp được mẹ con nữa sao?”
Lục Sênh Hạ lắc đầu: “Nếu một người đã phạm tội thì nhất định phải bị trừng phạt. Nếu bà ta và cậu thực sự phạm tội giết người, bà ta không bị đưa vào vườn Tĩnh An thì cũng sẽ phải ngồi tù, không phải tất cả đều giống nhau.”
Theo Lục Vinh Hàn thấy, Tư Mã Ngọc Như đã bị Tư Mã Minh Thịnh liên lụy. Cô ta sẽ không bị pháp luật trừng trị, mà chỉ bị nhà họ Lục trừng phạt một cách nghiêm khắc nhất.
Bà cụ, Y Hạo Phong, bao gồm cả vợ chồng Lục Kiến Nghi, đều đã có ý định giết người. Nếu cô ta vào vườn Tĩnh An, tuyệt đối không thể sống sót trở ra.
“Sênh Hạ, không cần biết con nghĩ như thế nào, nhưng bố vẫn mong con có thể đi cùng bố mẹ. Con cái thì nên sống cùng cha mẹ.”
“Con sẽ không đi theo mấy người đâu, bởi vì con biết một ngày nào đó bố sẽ hối hận.” Lục Sênh Hạ nói rất chắc chắn.
Trái tim Lục Vinh Hàn thắt lại.
Ông ấy không ngờ rằng ngay cả đứa con gái nhỏ ông ấy yêu nhất cũng rời bỏ ông ấy.
“Sênh Hạ, bọn họ có biết chuyện của Ngọc Thanh không?”
“Con biết, nhưng con không nói với họ. Con vốn nghĩ rằng chỉ cần con không nói ra thì gia đình sẽ không ly tán. Nhưng mà con đã sai rồi, đáng lẽ con nên nói với họ sớm hơn.” Lục Sênh Hạ nói với vẻ ân hận.
Lục Vinh Hàn nắm lấy bả vai cô bé: “Con không được nói, con không được nói lời nào cả. Một khi dì con và nhà họ Y biết được bí mật này, họ tuyệt đối sẽ không buông tha cho nó.”
Lục Sênh Hạ hít mũi: “Bố sắp ly hôn với dì rồi, đến lúc đó dì không phải là người quản lý nhà họ Lục nữa, bọn họ sẽ không quan tâm đến sự tồn tại của Tư Mã Ngọc Thanh chút nào.”
“Dì con hận bố, hận Ngọc Như, không ai biết bà ta sẽ làm ra những điều khủng khiếp nào chỉ vì sự nóng nảy nhất thời hay không.”
Lục Vinh Hàn trầm ngâm nói.
Một khi chuyện của con gái lớn bị bại lộ, Y Hạo Phong và nhà họ Y nhất định sẽ điên cuồng trả thù Tư Mã Ngọc Như.
Họ đã chặt đứt “gốc rễ” của con trai nhà họ Trương, khiến gia đình của nữ y tá kia biến mất một cách âm thầm trên trái đất. Đối với những người khởi xướng, họ sẽ không nương tay chút nào.
Trên đời này, từng phút từng phút đều xảy ra đủ loại “chuyện ngoài ý muốn”. Muốn gây ra chuyện ngoài ý muốn, diệt trừ một người cũng không phải là một chuyện khó khăn.
Y Hạo Phong là một người phụ nữ thông minh.
Sênh Hạ đã trở mặt với Tư Mã Ngọc Như, để cô bé cho bà ta nhận làm con thừa tự thì bà ta sẽ không gây hại cho Sênh Hạ.
Nhưng Ngọc Thanh thì khác, động đến cậu bé chẳng khác nào giết chết Tư Mã Ngọc Như. Bà ta biết rất rõ điều này, tất nhiên sẽ không bỏ qua cho Ngọc Thanh.
Lục Sênh Hạ cong môi: “Đó là chuyện của mấy người, không liên quan gì đến con. Các người rời khỏi nhà họ Lục thì không phải là người một nhà với con.”
Lục Vinh Hàn biết rằng con gái mình đang nói lời tức giận.
“Sênh Hạ, bất kể bố mẹ ở đâu, con là con gái của bố mẹ, là chị gái của Ngọc Thanh. Xem như là bố cầu xin con.”
“Bố, con hy vọng bố sẽ không hối hận.” Cô bé lắc đầu và chạy ra ngoài.
Cô bé rất thất vọng về bố, thất vọng vô cùng.
Vào nửa đêm, Lục Vinh Hàn bí mật đến Tĩnh Tâm Đường.
Tư Mã Ngọc Như đang mong đợi ông ấy đến, cô ta muốn thuyết phục ông ấy nên tàn nhẫn, giam cầm Lục Kiến Nghi và toàn bộ những người có liên quan, để họ không dám ép buộc ông ấy.
“Vinh Hàn, anh không thể nhường vị trí người phụ trách cho Lục Kiến Nghi được. Anh phải nghĩ đến tương lai của con trai chúng ta. Chỉ cần Lục Kiến Nghi gánh vác nhà họ Lục, nó chắc chắn sẽ đuổi tận giết tuyệt chúng ta.”
Lục Vinh Hàn xua tay: “Đã muộn, bà cụ đã gửi email rồi. Từ hôm nay, anh sẽ không phụ trách nhà họ Lục nữa.”
Tư Mã Ngọc Như ngã xuống đất như một quả bóng xì hơi: “Anh còn chưa giao cổ phần cho Lục Kiến Nghi. Cổ phần của tập đoàn Lục Thị vẫn ở trong tay anh. Chỉ cần anh không muốn rút, bọn họ cũng sẽ không còn cách nào.”
Lục Vinh Hàn châm xì gà, yên lặng rít một hơi.
“Em không hiểu sao. Trước đây, trong suy nghĩ của bố anh, anh không phải là người thừa kế thích hợp nhất. Ông ấy cảm thấy anh hành động theo cảm tính, lo lắng rằng anh sẽ đưa ra lựa chọn bất lợi nhà họ Lục. Nếu trước kia anh không kết hôn với Y Hạo Phong, mà cưới em, thì ông ấy đã từ bỏ anh từ lâu rồi. Sau đó, anh muốn ly hôn Y Hạo Phong vì em, bố anh rất tức giận, ngay lập tức quyết định Kiến Nghi là người thừa kế tiếp theo. Nếu anh nhất quyết đòi ly hôn, ông ấy sẽ đá anh ra khỏi nhà họ Lục, tương lai, Kiến Nghi sẽ trực tiếp đảm nhiệm vị trí của ông ấy. Trước khi mất, ông ấy đã lên kế hoạch cho nhà họ Lục, anh chỉ là một người chuyển giao. Ngoài mười phần trăm cổ phần có thể linh động do người đứng đầu kiểm soát, anh không có quyền sử dụng cổ phiếu khác. Một khi email của bà cụ được gửi đi, tất cả sẽ bị đóng băng, anh không còn quyền quản lý, nên anh chỉ có thể chuyển tất cả cho Kiến Nghi.”
Tư Mã Ngọc Như tức giận gào thét từng đợt trong lòng, từng sợi dây thần kinh đều cuộn trào.
Cáo già xảo quyệt đến mức đề phòng cô ta cho dù đã chết.
Kế hoạch ban đầu của cô ta là nhận một nửa số cổ phần, biến con trai cô ta trở thành cổ đông lớn thứ hai sau Lục Kiến Nghi.
Bằng cách này, khi Lục Kiến Nghi chết, con trai của cô ta sẽ có thể thừa kế tất cả.
Bây giờ dù chỉ còn mười phần trăm nhưng có còn hơn không.
Cô ta phải tìm ra cách để chiếm lấy số còn lại.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT