“Bà xã à, chúng ta đó là ở thời kỳ dung hòa.” Anh nói mang theo vài phần bất đắc dĩ.
“Được rồi, hảo hán không đề cập đến những chuyện dũng cảm lúc trước, không nói đến những sự tích vẻ vang của anh nữa.” Cô làm một cái mặt quỷ tinh quái.
Hai người đang nói thì bên ngoài truyền đến tiếng đập cửa, là Tư Mã Ngọc Thanh.
“Chị xinh đẹp, em phải về nhà, về sau không thể thường xuyên chơi đùa với hai người nữa.”
Hoa Hiền Phương hơi hơi giật mình: “Mẹ em trở về rồi?”
“Vẫn chưa, nhưng mà cũng sắp về rồi.” Tư Mã Ngọc Thanh nói, bé còn thật thích ở lại nơi này, nếu như không phải bác cứ quấy rối bé thì bé sẽ chơi đến rất vui vẻ.
Hoa Hiền Phương vuốt ve đầu thằng bé: “Ngọc Thanh, có thời gian rảnh thì gọi điện thoại cho chị nhé.”
“Vâng.” Tư Mã Ngọc Thanh gật gật đầu.
Hứa Kiến Quân ôm người máy mình thích nhất đi tới.
“Chú Ngọc Thanh, không phải chú rất thích người máy này hay sao, cháu tặng nó cho chú.”
“Thật sao? Quá tốt rồi.” Tư Mã Ngọc Thanh vui vẻ mà nhận lấy: “Cảm ơn cháu nhé Kiến Quân.”
Sau khi đưa tiễn Ngọc Thanh về, Hoa Hiền Phương gọi bà Lục cùng đi đến phòng của bà cụ, nói chuyện của Tư Mã Ngọc Như cho bà.
Bà Lục tức giận đùng đùng: “Con đã nói mà, Lục Kiều Sam lấy tiền ở đâu để làm chuyện xấu, thì ra là tiện nhân này ở sau lưng giúp đỡ cô ta. Thật không nghĩ tới cô ta lại vẫn luôn ở sau lưng giở trò.”
Bà dừng lại một chút, dường như nghĩ đến cái gì, ánh mắt lóe lên: “Con nhớ ra rồi, khoảng thời gian con dọn ra ngoài thường xuyên có người ở giữa giở trò quỷ muốn châm ngòi quan hệ của con và Hiền Phương, chẳng lẽ là Tư Mã Ngọc Như làm? Nếu con và Vinh Hàn ly hôn, cô ta liền có thể thuận lợi thượng vị.”
Hoa Hiền Phương thở dài: “Bố rất tức giận, căn bản cũng không tin tưởng con, ảm thấy là con vu oan hãm hại mẹ nhỏ. Tuần trước lúc chúng ta leo núi gặp phải rắn độc công kích, cảnh sát đã đến bắt sát thủ, anh ta và đám người chế tạo tai nạn xe cộ là đến từ cùng một tổ chức sát thủ. Điều này nói rõ người phía sau màn sai khiến là cùng một người.”
Cô tạm dừng lại, sau đó hạ thấp thanh âm: “Lần trước Mã Ngọc Linh cũng xảy ra một tai nạn xe cộ giống như vậy, thủ pháp cơ hồ là giống nhau như đúc. Con hoài nghi là cùng một tổ chức sát thủ làm.”
Bà Lục nghiến răng nghiến lợi: “Tai nạn xe cộ của Mã Ngọc Linh tám chín phần mười là Tư Mã Minh Thịnh làm, hai chị em nhà này thật là đáng sợ, gây họa cho nhà họ Mã xong lại tới gây họa cho nhà họ Lục, quả thực giống như nạn châu chấu vậy.”
Thần sắc bà cụ ngưng trọng: “Người phụ nữ Tư Mã Ngọc Như này không thể lưu lại.”
Bọn họ thương lượng một phen thì quyết định ngày mai chờ sau khi Lục Vinh Hàn rời đi sẽ để cho Tư Mã Ngọc Như lên máy phát hiện nói dối. Nếu cô ta không thông qua được hoặc là không muốn phối hợp thì sẽ trục xuất cô ta ra khỏi nhà họ Lục, như vậy dã tâm của cô ta sẽ triệt để bị cắt đứt.
Chẳng qua đạo cao một thước, ma cao một trượng.
Lục Vinh Hàn dường như cũng nghĩ đến điểm này, ngày hôm sau ông ta liền thả Tư Mã Ngọc Như ra. Trong nhà này cô ta đã bị cô lập, không có cách nào sinh hoạt nên dọn ra ngoài ở mới là biện pháp tốt nhất.
Sắc mặt bà cụ tái xanh một mảnh: “Vinh Hàn, con biết mình đang làm cái gì không?”
Lục Vinh Hàn ôm vai Tư Mã Ngọc Như: “Mẹ, nếu mọi người đã không chứa được Ngọc Như, vậy con sẽ mang cô ấy ra ngoài là được. Mọi người không gặp mặt nhau thì sẽ không có mâu thuẫn.”
Trên trán bà Lục nổi lên gân xanh: “Lục Vinh Hàn, ông là không dám tiếp nhận sự thật, nếu như ông hoàn toàn tin tưởng người đàn bà này, vậy để cô ta lên máy phát hiện nói dối. Chỉ cần cô ta chưa từng làm thì không lo lắng sẽ không thông qua được.”
Lục Vinh Hàn hừ nhẹ một tiếng: “Gia quy của nhà họ Lục không cho phép người nhà dùng máy phát hiện nói dối, các người muốn ngang nhiên vi phạm gia quy hay sao?”
“Hiện tại người gặp nguy hiểm chính là con dâu cùng con trai ông, có người muốn giết bọn họ, người đàn bà này lại là nghi phạm gây án lớn nhất. Dựa theo gia quy, phàm làm người thừa kế xuất hiện nguy hiểm đến tính mạng là có thể khởi động kế hoạch khẩn cấp, bao gồm bất luận người nào trong gia tộc đều phải sử dụng máy phát hiện nói dối. Ông cứ luôn ngăn cản mới gọi là vi phạm gia quy.” Bà Lục nói ra từng chữ rõ ràng hữu lực.
Khóe miệng Lục Vinh Hàn hơi động, ông ta thiếu chút nữa thì quên mất chuyện này.
Tư Mã Ngọc Như tức đến hổn hển: “Tôi cái gì cũng không có làm, nếu như các người muốn định tội tôi thì nhất định phải lấy ra được chứng cứ xác thực, nếu không đó chính là ngậm máu phun người, cố ý vu cáo hãm hại tôi.”
Hoa Hiền Phương cười lạnh, quay đầu nhìn Lục Vinh Hàn, ánh mắt vô cùng sắc bén: “Bố, hôm nay cô ta trốn không thoát đâu, không cần tiến hành để cô ta làm phát hiện nói dối, chỉ bằng vào một điểm là đủ để trị tội cô ta, bố cũng không nên ép con.”
Toàn thân Lục Vinh Hàn đều co rút kịch liệt, ông ta biết rõ Hoa Hiền Phương là đang ám chỉ chuyện con gái lớn.
“Hiền Phương, tìm chỗ khoan dung độ lượng, cho dù con không nể mặt bố cũng phải nể mặt mũi Sênh Hạ, con bé cùng con và Kiến Nghi là thân nhất.”
Ông ta là đang nhắc nhở Hoa Hiền Phương, nếu nói chuyện này ra Sênh Hạ cũng sẽ chịu liên lụy, Y Hạo Phong rất có thể sẽ sinh ra địch ý với cô, làm ra chuyện gì đó tổn thương đến cô.
Hoa Hiền Phương cũng lo lắng điểm này nên mới giấu giếm đến tận bây giờ.
Lục Kiến Nghi từ trên lầu đi xuống, trên mặt tràn đầy cười lạnh châm chọc.
“Bố vậy mà muốn để chúng ta bỏ qua cho một hung thủ, bố có phải váng đầu rồi không?”
Lông mày Lục Vinh Hàn không vui nhíu lại thành một đường, ông ta tuyệt đối sẽ không tin tưởng Tư Mã Ngọc Như lại làm ra chuyện tàn nhẫn như vậy. Cho dù có liên quan cũng là liên quan đến Tư Mã Minh Thịnh, Ngọc Như hoàn toàn là bị liên lụy bởi cậu ta, gánh tội cho cậu ta.
“Lục Kiến Nghi, bố không cho phép con vũ nhục mẹ nhỏ như thế, bố là người hiểu rõ cô ấy nhất trên thế giới này cô ấy có từng làm hay không, bố đều rõ ràng hơn bất cứ ai. Các người không thích cô ấy bố có thể mang cô ấy rời đi, nếu như các người còn không buông tha, chỉ có thể ép bố làm ra dự tính xấu nhất.”
“Con muốn làm cái gì?” Bà cụ Lục đập cái gậy ba-toong trên mặt đất bịch một tiếng khiến sàn nhà cũng chấn động một cái.
Tim Lục Vinh Hàn cũng bị chấn động theo: “Mẹ, thật xin lỗi, con đã từng thề với Ngọc Như, vô luận cô ấy đã làm sai điều gì con đều sẽ tha thứ cho cô ấy, con muốn dùng cả đời sau để yêu cô ấy, bảo vệ cô ấy. Chuyện tiếc nuối nhất đời này của con chính là không thể làm cho cô ấy trở thành người vợ chân chính của con. Cho nên con quyết định, con muốn ly hôn với Hạo Phong.”
Ngữ khí của ông ta băng lãnh giống như một trận gió.
Hoa Hiền Phương vươn tay đỡ lấy mẹ, chỉ sợ bà bởi vì kinh ngạc quá độ cùng chịu đả kích mà ngã xuống.
Nhưng mà biểu tình của bà Lục lại bình tĩnh dị thường, bình tĩnh khiến cô sợ hãi.
Trên mặt bà không có chút cảm xúc nào, tựa như mang một chiếc mặt nạ che lại tất cả cảm xúc, chỉ có một đôi mắt hết sức âm u lạnh lẽo, phảng phất từ trong con ngươi ngưng kết đến trong lòng, sớm đã muốn hủy diệt mọi thứ.
Trên mặt Lục Kiến Nghi lướt qua lệ khí hung ác, còn có phẫn nộ cực hạn.
Anh nắm chặt nắm đấm, đột nhiên đánh ra một quyền về phía Lục Vinh Hàn.
Lục Vinh Hàn không tránh kịp, bị đánh ngã trên mặt đất.
Tư Mã Ngọc Như bị dọa sợ đến hét lên một tiếng, ôm lấy đầu quay người muốn bỏ chạy, chỉ sợ Lục Kiến Nghi cũng muốn đánh cả cô ta. Thế nhưng trong nháy mắt sau đó cô ta liền thu bước chân về, ngược lại bổ nhào vào trên người Lục Vinh Hàn bảo vệ ông ta.
Tại giây phút mấu chốt này cô ta không thể xuất hiện sai lầm, phải biểu hiện tốt một chút mới được.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT