“Mọi người đều quan trọng như nhau, cho nên bố không hy vọng bất cứ người nào bị thương tổn.” Lục Vinh Hàn cực kỳ nghiêm túc mà nói.

Hoa Hiền Phương nở nụ cười, trong tiếng cười có chế nhạo vô tận.

“Bố bỏ mặc không quan tâm hung thủ giết người, còn luôn miệng nói không hy vọng bất cứ ai bị thương tổn? Bố có biết khi đầu chiếc xe toàn bùn đó vọt tới chỗ con, con có bao nhiêu tuyệt vọng không, nếu như không phải xe mà Kiến Nghi sắp xếp cho con đủ kiên cố, con cùng con của con đã sớm là một xác ba mạng.”

Lục phủ ngũ tạng của Tư Mã Ngọc Như đều đang vặn xoắn lại vì tức giận.

Đám người mà em trai tìm đến đều là lũ ngu xuẩn, giết người người còn không chết. Nếu như lúc ấy có thể diệt trừ Hoa Hiền Phương cùng đứa nhãi con trong bụng cô, vậy quyền quản lý nhà lớn của nhà họ Lục đã sớm rơi vào trong tay cô ta từ lâu rồi, Y Hạo Phong mãi mãi cũng đừng hy vọng có thể trở về một lần nữa.

Lục Vinh Hàn bảo vệ cô ta ở sau lưng: “Mẹ nhỏ là cho Lục Kiều Sam tiền, nhưng cô ấy chỉ là thương hại Lục Kiều Sam, muốn giúp đỡ cô ta mà thôi, căn bản là không có ý tứ gì khác. Người tìm sát thủ là Lục Kiều Sam, người muốn giết con cũng là Lục Kiều Sam. Nếu như con nhất định phải trách cô ấy, vậy chỉ có thể nói cô ấy có lòng tốt nhưng lại vô tình làm chuyện xấu.”

“Bố đại khái đã xem nhẹ một việc, trợ lý của Lục Kiều Sam đã sớm bị người mua chuộc, tổ chức sát thủ là trợ lý thay cô ta tìm, thuê sát thủ cũng là trợ lý giật dây cô ta làm, cô ta chẳng qua chỉ là một cây đao trong tay người khác mà thôi.” Hoa Hiền Phương tức giận nói.

Lục Vinh Hàn thấp giọng hừ một tiếng: “Chuyện này thì có quan hệ gì với mẹ nhỏ? Con đừng cố cưỡng ép hai chuyện này liên quan đến nhau, trừ phi con có thể có chứng cứ xác thực, nếu không đó chính là suy đoán lung tung. Bố vốn cho con là một người lý trí, không nghĩ tới con cũng xúc động như vậy.”

Lục Kiến Nghi nhìn ông ta, trong mắt có một loại thất vọng khó hình dung, phảng phất băng từ trong mắt đã ngưng tụ đến tận đáy lòng.

“Bố chỉ vì một người đàn bà dụng tâm khó lường mà mất đi lý trí, mất đi sự công minh, mất đi phán đoán, biến thành một người mù nực cười. Bố không xứng là một người chồng, không xứng là một người bố, càng không xứng là người điều hành của nhà họ Lục.”

Nói xong anh dắt tay Hoa Hiền Phương đi ra bên ngoài.

Tư Mã Ngọc Như che mặt thất thanh gào khóc: “Vinh Hàn, em bị oan uổng, cái gì em cũng không làm, là bọn họ vu oan em. Bọn họ lo lắng con của em uy hiếp địa vị của bọn họ, cho nên mới muốn đẩy em vào chỗ chết, nhổ cỏ nhổ tận gốc. Bọn họ thật là tàn nhẫn mà!”

Lục Vinh Hàn phiền muộn thở dài: “Hoa Hiền Phương sẽ không chịu bỏ qua, một khi Hạo Phong biết chuyện về con gái thì Ngọc Thanh sẽ gặp nguy hiểm, anh lập tức sẽ sắp xếp người đưa Ngọc Thanh đi.”

“Vinh Hàn, anh phải làm chuẩn bị sớm, nếu như anh thật sự giao toàn bộ tập đoàn cho Lục Kiến Nghi, em cùng con chỉ có một con đường chết. Cho dù anh thêm tên Ngọc Thanh vào quỹ ngân sách thì Hoa Hiền Phương cùng Lục Kiến Nghi cũng sẽ có biện pháp đá nó ra. Nhưng mà đây cũng còn là nhẹ, nếu như bọn họ lại tàn nhẫn hơn một chút thì khẳng định sẽ trực tiếp muốn mạng của Ngọc Thanh.”

Tư Mã Ngọc Như vừa khóc vừa nói, thừa cơ mà châm ngòi ly gián, bố con bọ họ đã xé rách da mặt với nhau, đây chính là một cơ hội tuyệt với, cô ta làm sao có thể bỏ lỡ?

Lục Vinh Hàn bật lửa hút một điếu thuốc: “Chuyện của Ngọc Thanh để sau hãy nói, bây giờ em trước tiên phải bảo vệ bản thân mình. Em thành thật nói cho anh, chuyện của Tư Mã Minh Thịnh và Lục Kiều Sam có quan hệ với nhau hay không?”

“Không có, không hề có chút quan hệ nào, Minh Thịnh làm sao có thể làm ra chuyện như vậy?” Tư Mã Ngọc Như lập tức phủ nhận.

Lục Vinh Hàn xùy một tiếng: “Tên súc sinh kia ngay cả con gái của anh cũng dám đổi thì còn có chuyện gì mà không dám làm, cậu ta chính là bị em làm hư!”

Tư Mã Ngọc Như bĩu bĩu môi: “Em biết chuyện này là em em làm không đúng, nhưng nó cũng là bởi vì Y Hạo Phong hại chết con của em, chỉ muốn đòi lại công bằng cho em.”

Lục Vinh Hàn lại xùy một tiếng: “Mặc kệ là nguyên nhân gì thì cũng không thể tha thứ. Từ nay về sau cậu ta không còn là em vợ của anh nữa, em cũng đừng cùng cậu ta lui tới, nếu không cuối cùng lại bị cậu ta liên lụy.”

Tư Mã Ngọc Như nhíu mày: “Cậu ấy là em trai ruột của em, em từng cam đoan trước mặt bố mẹ sẽ chăm sóc nó một đời, bảo vệ nó, mặc kệ nó làm sai chuyện gì em cũng không thể vứt bỏ nó.”

Sắc mặt Lục Hàm Vũ dần dần trở nên âm trầm: “Em lại muốn dung túng cậu ta, sớm muộn gì cũng bị cậu ta hại chết.”

Lúc này Hoa Hiền Phương cùng Lục Kiến Nghi trở về phòng.

Lục Kiến Nghi pha chế hai ly cocktail không độ ở quầy bar trong nhà, đưa cho cô một ly: “Cô gái ngốc, chuyện này em hẳn là nên nói trước cho anh biết, ở trước mặt bố tìm cô ta đối chất căn bản là vô dụng.”

Hoa Hiền Phương rũ mắt, lông mi dài ở trước mắt cụp xuống thành một cái bóng thê lương.

“Là lỗi của em, em thật sự không ngờ bố sẽ thiên vị cô ta như vậy, ngay cả trắng đen cũng không phân biệt được.”

“Ông ta muốn giả ngủ thì ai gọi cũng không dậy được.” Trong giọng nói của Lục Kiến Nghi mang theo chút chế giễu, còn có mấy phần thất vọng.

Con ngươi đen nhánh của Hoa Hiền Phương hiện lên một chút quỷ quyệt: “Kỳ thực Lục Kiều Sam còn nói với em một chuyện.”

Cô nhón chân lên, ghé sát vào tai anh nói mấy câu.

Khóe miệng anh nhếch lên một độ cũng âm lệ lạnh lùng: “Khối u ác tính này đã đến lúc phải diệt trừ rồi.”

“Có bố che chở, muốn nhổ bỏ cô ta cũng không phải là chuyện dễ dàng.” Giữa lông mày của Hoa Hiền Phương nhíu lại, lộ ra một chút ưu sầu.

Lục Kiến Nghi lắc lư ly cocktail trên tay: “Tên sát thủ thả rắn đã bắt được, còn có tai nạn xe cộ lần trước là cùng một tổ chức sát thủ làm. Đáng tiếc gã cũng không biết người sai khiến sau màn là ai, chỉ là người phụng mệnh làm việc. Chẳng qua tổ chức này không kéo dài hơi tàn được bao lâu nữa, rất nhanh anh sẽ diệt trừ nó, đến lúc đó ai cũng không thoát được.”

Hoa Hiền Phương vừa kinh ngạc lại phẫn nộ, một ngọn lửa nóng hừng hực từ lồng ngực vọt lên đỉnh đầu: “Nếu là cùng một tổ chức, vậy thì không thoát được có quan hệ với chị em Tư Mã Ngọc Như. Bọn họ quả thực là phát điên rồi, vì cướp đoạt sản nghiệp của nhà họ Lục mà thậm chí ngay cả con gái ruột cũng đều không buông tha.”

Trên khuôn mặt tuấn mỹ của Lục Kiến Nghi lướt qua một tia sát khí bén nhọn: “Trời muốn diệt vong thứ gì, trước tiên bắt buộc phải khiến nó điên cuồng.”

Hoa Hiền Phương nhấp một ngụm cocktail nhỏ: “Em chợt phát hiện một vấn đề, bố đường đường là một cậu chủ của gia đình hào môn, sao ánh mắt lại kém như vậy chứ. Tư Mã Ngọc Như không đức không tài cũng không mạo, bố đến cùng là coi trọng cái gì ở cô ta đây?”

“Mắt mù rồi, không còn cách nào.” Lục Kiến Nghi nhún vai.

“Kỳ thực anh cũng có di truyền một chút.” Cô chẹp chẹp miệng.

Lục Kiến Nghi mãnh liệt bị sặc một cái, tay to nhấc lên búng vào trán của cô: “Con mắt nào của em nhìn thấy anh có di truyền?”

“Nếu ánh mắt của anh tốt thì sao lại nhìn trúng Hoa Mộng Lan cùng Kiều An?” Miệng nhỏ của Hoa Hiền Phương vểnh lên cao, cơ hồ có thể treo được một bình dầu.

Lục Kiến Nghi muốn hộc máu, trước mắt như có một đàn quạ đen quác quác bay qua.

“Lúc nào anh nhìn trúng bọn họ, anh nhìn trúng chỉ có một người là em.”

“Thôi đi, anh nào có nhìn trúng em, anh với em chính là ghét bỏ đủ kiểu, bắt bẻ trăm bề, cộng thêm đủ kiểu tra tấn, mỗi ngày đều đều nghĩ làm sao để đuổi được em đi.” Hoa Hiền Phương ngồi vào trên ghế sô pha ôm lấy gối đầu bên cạnh. Lịch sử đen của anh, cô không thể nào quên được.

Hiện tại Lục Kiến Nghi đang có loại cảm giác, Hoa Hiền Phương đang đợi thời cơ để tính sổ với anh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play