Nhưng Đế Tân thấy khuôn mặt tươi cười kia bỗng cảm thấy căng
thẳng, chột dạ đem tấm lệnh bài trên tay đưa qua, cười nịnh
nọt: "Cũng tạm được, không có gì vui cả, hì hì."
Đào Bảo vốn dĩ không định làm khó hai người, chẳng qua chỉ là đùa chút mà thôi. Cô nhận lấy tấm lệnh bài xuyên không cất đi,
cười nói: "Tiền tôi đã tự đi lấy rồi, hai người không cần
chuyển cho tôi nữa. Tôi còn có việc nên đi trước đây, tạm biệt!"
Trụ Vương Đế Tân đến từ thời xa xưa: Không phải, là đi kiếm
tiền. Mấy người không biết là có bao nhiêu kích thích đâu, nào
là vương triều nữ tôn, nào là địa phủ, còn giao thiệp với một nhóm Hắc Bạch Vô Thường, mệt lắm đó.
Kinh Kha thề phải giết chết Tần Thuỷ Hoàng: Công việc gì vậy? Vừa đi địa phủ vừa xuyên không, có tiền không?
Trụ Vương Đế Tân đến từ thời xa xưa: Kinh Kha, cô còn không biết
ngượng mà hỏi tôi à. Nếu không phải cô đưa ra cái ý kiến kia
cho Đát Kỷ nhà tôi thì chúng tôi cũng sẽ không đi đòi nợ!
Kinh Kha thề phải giết chết Tần Thuỷ Hoảng: Liên quan gì đến tôi? /Khuôn mặt ngơ ngác/