Vừa mới ăn một
miếng, Lý Công Phủ buông chiếc đũa khẽ nhíu mày, nhìn về phía chị của
Hứa Tiên: "Nương tử, nàng chuẩn bị một bình rượu nữ nhi hồng đến đây,
bữa này không uống hớp rượu sao có thể ăn cơm được?"
Chị của Hứa Tiên vừa nghe, ý cười trên mặt lập tức biến mắt, cạch một
tiếng, đặt đũa xuống, trừng mắt nói: "Buổi chiều không cần đến nha môn
có phải không, chàng không biết uống rượu sẽ hỏng việc sao? Còn muốn tái phạm một lần, bị đuổi mới vui đúng không?"
"Khụ.. ta chỉ thuận miệng nói như vậy thôi, không uống thì không uống."
Lý Công Phủ yếu ớt trả lời một câu, anh ta xấu hổ sờ mũi, cầm đôi đũa
chọc chọc vào chén cơm.
Chị của Hứa Tiên vừa nhìn thấy bộ dáng không phục này của anh ta, lông
mày nhướng lên, thấp giọng quát: "Giỏi lắm, đây là giận dỗi với ta phải
không, còn muốn ăn hay không, không ăn thì bắt đầu làm việc cho ta,
khách vẫn đang ở đây đó."
"Nàng cũng biết là đang có khách mà." Nói rồi giương mắt liếc nhìn Đế
Tân đang kinh ngạc một cái, lẩm bẩm nói: "Có khách ở đây, nếu không mời
một ly rượu coi sao được."
"Lẩm bẩm cái gì đó!" Chị của Hứa Tiên trừng mắt, Lý Công Phủ không dám thầm thì nữa, suy nghĩ muốn uống rượu đánh mất hoàn toàn.
Anh đau buồn nửa giây, lại bắt đầu trở nên vui sướng, mời hai vợ chồng Đế Tân tiếp tục ăn cơm.
"Ăn đi, ăn nhiều một chút, tay nghề nấu nướng của tẩu tẩu rất tốt, hôm
nay hai người xem như rất có phúc, mấy món này đều món sở trường của tẩu ấy, đều đừng khách sáo, nhanh ăn đi!"
Đát Kỷ cười gật đầu: "Được rồi, Lý tỷ phu, anh cũng ăn nhiều một chút."
"Được được, ăn nhiều một chút." Lý Công Phủ vui tươi hớn hở gắp đồ ăn
lên ăn, chị của Hứa Tiên thấy anh ta không làm ầm ĩ, sắc mặt nở nụ cười
thật tươi một lần nữa, không khí lại bắt đầu trở nên sinh động.
Ăn cơm xong, Đế Tân đề nghị ra ngoài một chút, đi dạo quanh vùng sông
nước Giang Nam này, vừa lúc Lý Công Phủ cũng muốn đến nha môn, đoàn
người dập dìu cùng nhau bước đi trên phố.
Chẳng qua Hứa Tiên và Pháp Hải không tới, một người muốn đến phòng
thuốc, một người phải về Kim Sơn Tự, chỉ có Bạch Tố Trinh, Tiểu Thanh và Lý Công Phủ, còn có vợ chồng Đế Tân, tổng cộng năm người.
Mọi người cũng không có mục đích gì, đi dạo theo Lý Công Phủ đến nha
môn, trên đường đi, Lý Công Phủ đột nhiên tò mò hỏi Đát Kỷ: "Huynh đệ,
anh là người nơi nào vậy?"
Đát Kỷ sửng sốt, sau khi suy nghĩ một lúc lâu mới trả lời: "Người ở Thanh Khâu."
"Ồ." Lý Công Phủ gật đầu, lại hỏi: "Huynh đệ, anh làm nghề gì?"
"Khụ.. Cũng không làm gì, lúc trước đòi nợ giùm người ta, hiện tại cảm
thấy công việc này không dễ làm, dự định không làm nữa, tạm thời còn
chưa nghĩ ra muốn làm gì." Đát Kỷ cười trả lời.
Trong lòng Lý Công Phủ vui vẻ, cười nói: "Gần đây nha môn của chúng ta
đang tuyển dụng bộ khoái, huynh đệ, ta thấy khớp xương của anh rất có
lực, hai chân vững chắc, chắc hẳn có chút bản lĩnh? Muốn đến nha môn của chúng ta thử một lần không?"
Đát Kỷ không nghĩ đến Lý Công Phủ lại có ý tứ này, chẳng qua anh không
có khả năng ở lại đây quá lâu, tuy rằng rất rung động với đề nghị này,
nhưng vẫn phải từ chối.
Nói cho cùng nếu không sống ở chung cư, e rằng sẽ có người tới cửa tìm
họ đòi nợ, tuy không biết chị Đào làm thế nào giúp họ nhập cư trái phép, nhưng lỡ như rời khỏi chung cư quá lâu mất đi sự che chở, chỉ sợ hai vợ chồng họ sẽ trốn không thoát.
Suy nghĩ một hồi, Đát Kỷ tiếc nuối nói: "Ngày mai chúng tôi phải về, e
rằng không được, cảm ơn ý tốt của của Lý tỷ phu, chỉ là trong nhà thật
sự không có cách nào, mong rằng anh đừng trách."
"Vậy sao, vậy cũng không có gì." Lý Công Phủ xua tay tỏ vẻ không ngại,
giương mắt nhìn cánh cửa nha môn, vẫy tay từ biệt đám người Đế Tân, xoay người bước vào nha môn làm việc.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT