Đế Tân, Đát Kỷ nhìn hai người trên cầu, không khỏi rùng mình, đồng loạt nôn mửa:
"Thật đáng sợ!"
"Ngọt quá, lố thật." Đế Tân nói thêm.
Đát Kỷ gật đầu đồng ý: "Vẫn là chúng ta thể hiện tình cảm vừa phải, phải không, Tân nhi?"
"Ừm, vẫn là chúng ta tốt hơn họ." Đế Tân đáp lại, kiễng chân hôn lên cằm Đát Kỷ.
"Anh Đát Kỷ, em thấy bây giờ anh trông thật đẹp trai và quyến rũ!" Đột
nhiên phát hiện ra Đát Kỷ với mái tóc bạch kim, bộ áo bào trắng, hai
mắt Đế Tân lập tức sáng lên.
Đát Kỷ đưa tay sờ lên mái tóc bạch kim dài đến mắt cá chân của mình,
bàn tay thi thuật, trực tiếp đem mái tóc bạch kim thành tóc đen, rồi đổi chiếc vương miện bằng ngọc thành dây buộc tóc rồi buộc lại.
"Như vậy là tốt rồi, Tân nhi không cần phải lo lắng những người phụ nữ khác sẽ nhìn anh."
Đế Tân mơ hồ, anh ấy nói như vậy là có ý gì? Tóc bạc đẹp như vậy lại đổi thành tóc đen, thật là đáng giận.
Nhưng trong thâm tâm không hiểu sao vẫn bị hành động này của anh làm cho vui vẻ.
Bên này, vợ chồng Đế Tân dính lấy nhau không thua kém hai cặp kia, hai
cặp trên cầu bên kia đã dính lấy nhau xong đang đi về phía bờ sông.
Thấy họ trở lại, chẳng hiểu tại sao ba đội lại thành hai đội.
Ba người Đế Tân, Hứa Tiên và Pháp Hải ăn ý ngồi trên tảng đá gần bờ
sông, còn ba người Đát Kỷ, Tiểu Thanh, Bạch Tố Trinh lại ăn ý đứng sau
lưng người yêu của họ.
Hứa Tiên liếc nhìn Đát Kỷ đang đứng sau lưng Đế Tân, hỏi Đế Tân: "Đế Tân cô nương, tướng công nhà cô là loài yêu gì vậy?"
"Là Cửu vĩ bạch hồ, đúng rồi, chị Bạch Tố Trinh là loài yêu gì?" Đế Tân
vì để không ảnh hưởng đến bầu không khí, cũng hỏi một câu.
Hứa Tiên cười nhẹ: "Là xà tinh ngàn năm, cũng là màu trắng. Thật là trùng hợp."
"Đúng vậy, thật là trùng hợp." Đế Tân lúng túng cười, không biết là trùng hợp chỗ nào.
Pháp Hải niệm A Di Đà Phật, nhỏ giọng nói: "Nói đến Đế Tân thí chủ, cô
cũng là người hiếm thấy, chúng ta đều cùng nữ yêu giao hảo tốt. Cô là nữ nhân mà dám đối tốt với nam yêu, cô thật là nữ trung hào kiệt. Thật là
dũng cảm!"
Đế Tân ngoài miệng liên tục từ chối: "Đâu có, đâu có hai người cũng không tệ."
"Như nhau, như nhau!" Hứa Tiên, Pháp Hải cùng đáp, cả ba người cùng nhìn nhau, ăn ý cười một tiếng.
Đám người Đát Kỷ sau lưng họ cũng đang giao tiếp với nhau bằng linh lực.
Tiểu Thanh: Ai, hồ ly chín đuôi, anh đến từ đâu?
Đát Kỷ: Mộ Hiên Viên, các cô thì sao?
Bạch Tố Trinh: Núi Nga Mi, nhân tiện, Đát Kỷ, tại sao anh lại ở cùng một người phàm?
Đát Kỷ: Không phải cô cũng ở cùng phàm nhân sao.
Bạch Tố Trinh: Hứa Tiên không giống như vậy, ta hạ phàm xuống nhân gian
để báo ân, không nghĩ đến chàng ấy ưu tú như thế, tài hoa như thế, không biết sao ta bị hấp dẫn lúc nào không hay.
Tiểu Thanh: Tôi cũng thế, tôi thích cảm giác cấm dục của Pháp Hải, lúc
ấy huynh ấy đang tu Thiền Hoan Hỉ, tôi liền ở bên huynh ấy, hahaha~
Đát Kỷ: Đó đều là duyên phận, chúng ta đều yêu đúng người.
Bạch Tố Trinh và Tiểu Thanh cười thẹn thùng, đều gật đầu: Đúng là có duyên.
Đát Kỷ: Đúng rồi, Bạch cô nương hôm nay cô vào Địa phủ làm gì vậy?
Bạch Tố Trinh: Nói đến chuyện này lại khiến mọi người chê cười rồi, ta
ngại trời nóng muốn biến về nguyên hình để tắm rửa, không ngờ tướng công ta nhát gan, không nhận ra là ta nên bị dọa chết, thế nên ta phải vào
Địa phủ đoạt lại hồn phách của chàng ấy, về sau nếu lại hù chết chàng ấy ta lại phải phiền phức đi một chuyến, nên ta dứt khoát đổi tên tướng
công ta trên sổ ghi chép, để mọi người chê cười rồi.
Đát Kỷ lúng túng mỉm cười, không nói thêm nữa. Không phải là anh khinh
thường Hứa Tiên, nhưng anh thật sự chưa từng thấy ai nhát gan như Hứa
Tiên.
Trong chung cư bên kia, trong nhóm phụ nữ Kinh Kha, Hạng Vũ đó tùy tiện
ném một người ra so với hắn đều to gan hơn, Hứa Tiên thật sự ném hết mặt mũi đám đàn ông họ đi rồi!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT