Thấy Đế Tân vẫn ngây người nhìn mình, Bạch Tố Trinh lại nói: "Chuyện trước đây ta thực sự xin lỗi, tại ta vội vàng muốn cứu phu quân của mình, nên lỡ tay làm cô rơi xuống sông, cô không bằng lòng tới nhà ta làm khách, không phải vẫn đang trách ta chứ?

Đế Tân vô tội lắc đầu:" Đã không sao rồi, vị hòa thượng này cũng đã từng cứu chồng tôi, giữa chúng ta hẳn là không có nhân quả gì rồi? "

Cô chỉ muốn về nhà nghỉ ngơi, không có ý muốn đến nhà người khác làm khách.

" Đương nhiên là có nhân quả, chuyện này không thể một hai câu là giải thích rõ ràng được, cô nương này, không biết ta nên gọi cô thế nào? "Bạch Tố Trinh vẫn nắm tay Đế Tân như cũ.

" Tôi tên là Đế Tân, tôi đã nói rõ ràng, hai người mau về đi, tôi với chồng tôi còn muốn về nhà. "Đế Tân vung tay cố gắng tách khỏi tay Bạch Tố Trinh, chẳng những không thể hất ra mà còn bị bên kia siết chặt hơn.

" Này, tôi đã nói là buông ra! "Đế Tân cau mày hét lên

Bạch Tố Trinh cười lắc đầu:" Đế Tân muội muội, nếu muội không đến nhà ta làm khách, ta sẽ không buông tay. "

Đế Tân có chút tức giận, hướng ánh mắt cầu cứu tới ông xã, nào ngờ anh đã bị Pháp Hải hòa thượng kéo đi mất, không biết thì thầm cái gì, nên không nhìn thấy ánh mắt cầu cứu của cô.

Đế Tân giãy giụa không có kết quả, cứ như vậy trơ mắt nhìn Bạch Tố Trinh và Pháp Hải, một người kéo mình, một người kéo Đát Kỷ vai kề vai, rời khỏi Địa Phủ.

Trước mắt tối bưng lại bừng sáng, Đế Tân phát hiện mình đang đứng cạnh bờ sông, bên cạnh có tấm bia đá viết hai chữ" Tây Hồ ".

" Chỗ này là chỗ nào? "Đế Tân cam chịu số phận, dù sao đến thì cũng đã đến rồi, ăn bữa cơm cũng chẳng sao.



Trọng điểm là, nơi này phong cảnh rất đẹp!

Bạch Tố Trinh nhìn trên mặt Đế Tân không còn thần sắc phản kháng, buông tay cô ra cười nói:" Nơi này là Tây Hồ ở Hàng Châu, hiện tại chính là tháng Ba, tháng Tư, là mùa Tây Hồ đẹp nhất, để lúc nào tỷ tỷ dẫn muội đi dạo, hôm nay đến nhà ta ăn cơm trước đã. "

Lúc này Đát Kỷ cũng đã cùng Pháp Hải đến bờ sông, thấy phong cảnh đẹp như tranh vẽ, đi đến bên cạnh Đế Tân nói:" Tân Nhi, trước đó không phải đã nói hoàn thành đơn hàng của Hắc Vô Thường số 1 xong chúng ta sẽ đi du lịch sao, anh thấy nơi này cũng không tệ, chúng ta đợi mấy ngày rồi đi nhé. "

Đế Tân nghe anh nhắc nhở như thế, cũng dâng lên cái suy nghĩ này, cười gật đầu:" Có thể, chị Bạch Tố Trinh còn nói rất nhiều, chị đừng ghét bỏ bọn em nhé? "

" Chị? "Đế Tân giương mắt quay đầu nhìn lại, chỗ đó làm gì còn bóng dáng Bạch Tố Trinh.

" Người đâu? "Đế Tân hỏi Pháp Hải sau lưng.

Nào biết hắn căn bản không nghe thấy, mắt đầy ôn nhu nhìn về phía Đoạn Kiều*.

(*) chiếc cầu ở Tây Hồ, thuộc tỉnh Hàng Châu của Trung Quốc

Vợ chồng Đế Tân theo ánh mắt của hắn nhìn lên phía trên Đoạn Kiều, liền thấy một cô gái mặc áo xanh thanh tú động lòng người đứng trên cầu.

" Pháp Hải, ngươi tới rồi! "Cô gái áo xanh vẫy tay gọi.



Pháp Hải gật đầu đáp lời, nhấc chân đi từng bước về phía trước, thân hình nhoáng một cái liền đi đến bên cạnh cô gái áo xanh, kéo tay cô, nhu tình vô hạn gọi:" Thanh Nhi~ "

Hai người Bạch Tố Trinh và Hứa Tiên từ hai đầu cầu chạy lại.

" Nương tử! "Hứa Tiên đưa tay kêu to.

Bạch Tố Trinh hai mắt đẫm lệ chạy tới phía trước:" Quan nhân! "

" Nương tử! "

" Quan nhân! "

Hai người rốt cuộc dừng lại, ánh mắt như không rời nhau.

" Nương tử, khổ cho nàng rồi. "Hứa Tiên nói.

Bạch Tố Trinh lắc đầu:" Không vất vả, tướng công, để chàng chịu khổ rồi. "

" Không sao, lần sau nàng muốn biến hình nói cho ta một tiếng, ta sẽ không bị dọa. "Hứa Tiên đầy mắt cưng chiều nói.

" Được, lần sau ta nhất định chú ý."Bạch Tố Trinh cười khẽ nói.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play