Trong chớp mắt Đế Tân sợ hãi, liên tục nói xin lỗi, nhận được
cái trợn mắt của Mạnh Bà, lúc này mới không bị nộp phạt.
"Nể mặt cô Đào nên bỏ đi, lần sau còn làm như vậy nữa, cho dù
là cô Đào đến thì bà lão tôi cũng sẽ không dễ dàng tha cho mấy người đâu!"
Bên tai truyền đến tiếng ho của Đát Kỷ, Đế Tân vội vã thu lại
dáng vẻ hổ cái kia, trở thành một chú mèo nhỏ ngoan ngoãn
dịu dàng dìu người đàn ông nằm trên đất dậy, đau lòng lau vết
máu ở khoé miệng cho anh.
"Anh Đát Kỷ, sao anh lại chảy máu rồi? Đừng doạ em chứ!" Phát
hiện máu càng lau càng nhiều Đế Tân gấp đến nỗi nước mắt
cũng muốn chảy ra rồi.
Đổng Phú Quý bay bổng trên đỉnh đầu thấy dáng vẻ đáng thương
kia của cô không nhịn được mà đồng tình nói: "Ông xã của cô đưa
toàn bộ tiên thảo cho cô hết, không chừng lần này thật sự phải chết rồi, cô nhìn dáng vẻ hít vào nhiều thở ra ít của anh ta đi, sợ là không chống đỡ được bao lâu nữa đâu."
"Cô câm miệng!" Đế Tân tức giận quát, nếu không phải vì không
được ném giày thì cô đã ném bay cái linh hồn này rồi.
Đổng Phú Quý mặt mày hậm hực, quay mặt về sau nhìn lung tung
lại phát hiện có một hoà thượng trẻ tuổi chân giẫm hoa sen
vàng bay đến, ngạc nhiên hét: "Nhanh, nhanh xem, hoà thượng kia
biết bay kìa!"