Khắp nơi đều là màu đen, đây chính là cảm nhận trực quan của vợ chồng Đế Tân.
Hai người họ mang theo tàn hồn của Đổng Phú Quý rơi thẳng xuống
cầu Nại Hà, vừa mới chạm đất vẫn chưa đứng vững đã thấy một
bóng trắng tiến thẳng về phía mình.
Đế Tân lo lắng Đổng Phú Quý chạy mất, cô theo bản năng đưa tay
ra để bắt lấy hồn phách của cô ta, bóng trắng kia đến quá
nhanh Đát Kỷ muốn kéo Đế Tân đã không kịp nữa, giương mắt nhìn bóng trắng kia và Đế Tân đụng vào nhau.
"Đằng trước mau tránh ra!"
"..."
"Đùng" một tiếng, Đế Tân và bóng trắng kia đụng vào nhau, cô
chỉ cảm thấy ngực mình bị một lực mạnh đập vào, trong chốc lát
liền đứng không vững ngã xuống sông Vong Xuyên.
"Cứu mạng! Anh Đát Kỷ cứu em với, em không biết bơi!" Đế Tân bị chìm xuống, lúc nổi lên để hô hấp liền mở miệng kêu cứu.
Trơ mắt nhìn Đế Tân bị rơi xuống sông Vong Xuyên, Đát Kỷ bị doạ đến đỏ cả mắt, không quan tâm việc bắt chiếc bóng trắng ngã
ở trên đất mà trực tiếp nhảy xuống sông.
"Cứu mạng, thả chúng tôi ra!"
"Ahahaha, có linh hồn sống xuống đây rồi!"
Đát Kỷ vừa nhảy xuống sông liền cảm thấy dưới chân bị thứ gì đó nắm lấy, cứ muốn kéo anh xuống, mà lúc này Đế Tân đã bị ba cánh tay máu chảy đầm đìa lôi xuống chỉ còn lại cái đầu
nghiêng lộ ra. Đát Kỷ không còn quan tâm được những cái khác
nữa, anh lập tức biến trở lại thành hình dạng ban đầu.
Ánh sáng trắng vừa xoẹt qua, những cánh tay máu kia lần lượt
bị ánh sáng này làm bỏng rát mà rút về, Đát Kỷ nhân cơ hội
giơ cái đuôi của mình ra kéo Đế Tân đến bên cạnh, ném cô cả
người toàn là máu hôn mê bất tỉnh lên cầu Nại Hà.
Anh thu đuôi lại đang tính trở lại cầu, con ác quỷ dưới kia vốn
bị doạ sợ lại nhào lên, không những thế mà một cái đuôi dưới
thân anh cũng bị bắt lấy, mấy con ác quỷ nhào lên liền cắn,
chỉ trong chớp mắt pháp lực của anh đã mất đi hơn một nửa.