"Trời ạ chị Đào, cuối cùng chị cũng đến rồi, chị không biết
bọn em chịu bao nhiêu là tội, nếm bao nhiêu cực khổ đâu. Muốn ăn cơm nhưng không có tiền, chúng em phải đi biểu diễn để kiếm
sống, muốn có chỗ ở còn là do bà chủ nhà bố thí, trên đường thì bị người ta xem là khỉ, cả đời em cũng chưa bao giờ khổ
như vậy, hu hu hu.."
Đào Bảo không thèm để ý đến Kinh Kha đang ôm đùi mình, nâng mắt nhìn đám hoa bảy màu run rẩy dồn thành một nhóm ở trong góc.
Rõ ràng lời nói ra đáng sợ như vậy nhưng lại cứ cười, bảy
đoá hoa bị cô doạ càng sợ hãi hơn co rúm lại với nhau, trốn
bên trong Cân Đẩu Vân, đến nhìn cũng không dám nhìn cô.
"Thôi bỏ đi, trở về trước rồi nói sau."
Đào Bảo lắc đầu bật cười, giơ tay vào trong đám mây đen, một
vết nứt màu đen lập tức xuất hiện, Ngộ Không thấy còn không nhịn
được mà thán phục thì đừng nói đến đám người Kiến Văn.
Lúc nhìn thấy nền gạch thân thuộc này, Đế Tân xém chút nữa
rơi nước mắt, trước kia chưa từng cảm thấy chung cư Hỗn Loạn
đặc biệt thế nào, bây giờ trở về lại cảm thấy chỗ này thật sự
ấm áp, thật sự quen thuộc.
Cảm động đến chảy nước mắt!
Bên này Đế Tân ôm Đát Kỷ rơi lệ, bên kia Kiến Văn lại phát hiện thiếu gì cái đó.
"Chị Đào, bảy đoá hoa kia đâu?" Kiến Văn chau mày hỏi.
Vừa nhìn dáng vẻ kia của cô thì Đào Bảo liền biết cô đang
nghĩ gì, chẳng qua là lo lắng bảy đoá hoa kia có bị mình giết hay không.
Cô tức cười nói: "Tôi còn cũng không tàn nhẫn như vậy, tất nhiên
là ở đâu thì trả lại chỗ đó rồi, nói sao thì cũng tính là
khách hàng tiềm năng của tôi sao có thể nỡ lòng giết chúng
chứ."