"Ðát Kỷ ca ca, em có một linh cảm không rõ." Đế Tân mặt không cảm xúc nói với Ðát Kỷ trong lòng cô.

Ðát Kỷ thò đầu ra khỏi cánh tay Đế Tân, thở hắt ra một hơi, rồi mới gật đầu đồng ý: "Anh cũng thấy vậy, nhưng mà, vợ à, em có thể nới lỏng tay ra được không, anh hơi khó thở."

Nghe vậy, Đế Tân cúi đầu nhìn xuống, chỉ thấy Ðát Kỷ bị mình ôm chặt tới mức thè lưỡi ra, sợ hãi vội vàng buông tay: "Em xin lỗi, em xin lỗi.."

Ðát Kỷ ngã xuống đất yếu ớt vẫy tay: "Không có chuyện gì."

"Này, đồ con rùa kia, dám tính toán lão Tôn ta!"

Hai vợ chồng đang thả lỏng một chút, đột nhiên nghe thấy Ngộ Không phía trước rút ra gậy Như Ý quét sạch thứ gì đó, sợ có mai phục, ngay lập tức im lặng.

Thấy Ngộ Không cầm gậy Như Ý nhìn bốn phía xung quanh, Kinh Kha, Doanh Chính và những người khác vội vàng tiến lên, thấp giọng hỏi: "Làm sao vậy, xảy ra chuyện gì? Có mai phục sao?"

"Không phải." Ngộ Không lắc đầu, cúi người nhặt lá cây trên mặt đất: "Vừa rồi là tôi nhìn lầm, chỉ là một cái lá thôi, mọi người đừng hoảng sợ."

Được, hóa ra là lo lắng quá.

Tuy nhiên, năm con rồng ở đầu bên kia bị cử động này của Ngộ Không dọa sợ không nhẹ.

Vừa rồi, chúng đang chuẩn bị ngưng tụ ma pháp để tấn công những người này, thì đột nhiên nhìn thấy một vầng sáng vàng rực trước mắt, còn tưởng rằng những người kia đã biết hành động của chúng, nên chuẩn bị tấn công lại.

Dọa chúng lập tức rút ngay vào hang.



Không nghĩ đến, đó chỉ là một chiếc lá!

Chỉ là một chiếc lá mà lại làm ầm ĩ như vậy, đúng là hù chết rồng.

Những con rồng có cách giao tiếp đặc biệt của riêng mình, năm con rồng tạm thời rút vào trong hang, bắt đầu trao đổi biện pháp đối phó.

Kim Long: Mấy người đó tới đây không có ý tốt, đặc biệt là con khỉ cùng màu với tôi kia, cú đánh vừa rồi thật sự làm tôi sợ chết khiếp.

Bốn con rồng khác cũng nhao nhao phụ họa: Đúng vậy, đúng vậy, chúng tôi cũng bị hù sợ muốn chết.

Lục Long: Nên làm gì bây giờ? Hiện thân luôn ra ngoài giết họ?

Lam Long: Chờ một chút, bình tĩnh đi, con người vô cùng xảo quyệt, làm không tốt có thể rơi vào bẫy của họ.

Hồng Long: Vậy nên làm gì đây? Bây giờ họ đã chạy đến trong sơn cốc, nếu để họ đi tiếp là có thể nhìn thấy hang động của chúng ta rồi, hay là tôi ra ngoài đốt lửa trước?

Hắc Long: Hồng Long, mi là tên ngốc à, đốt luôn cả hoa cỏ không phải càng dễ bại lộ vị trí của chúng ta sao? Chúng ta cứ đợi đi, xem xét kỹ hơn rồi nói.

Bốn con rồng còn lại: Vâng, đại ca!

Vì vậy, năm con rồng lại tiếp tục quan sát nhóm người Đế Tân.

Đám hoa bảy màu đã biến về nguyên hình ngồi xổm trên đỉnh đầu đám người Đế Tân, lúc này nghe thấy âm thanh truyền tới trong gió, vội vàng báo cáo: "Các chị ơi, bọn em nghe thấy ai đó đang nói chuyện."



Đế Tân bị hù nhảy dựng lên: "Ai đang nói chuyện? Vừa rồi bọn chị đều không nói chuyện, đừng dọa người, cẩn thận chị đánh mông mấy đứa!"

Hoa hồng vội vàng lắc đầu: "Chị Đế Tân, chúng em thực sự đã nghe thấy, có năm người đang nói chuyện, nói cái gì con khỉ, cái gì xảo quyệt, phóng hỏa gì đó, là thật."

Thấy hoa hồng nói cụ thể như vậy, Đế Tân và những người khác bình tĩnh lại, hai mặt nhìn nhau, đồng thanh hỏi:

"Có phải là những con rồng đó đang nói chuyện không?"

Bảy đóa hoa cùng nhau gật đầu: "Đúng là những con rồng đó đang nói chuyện!"

Đế Tân và những người khác: Cái quái gì thế này?

"Ngoan, giúp bọn chị hỏi một chút xem chúng đang ở đâu." Đế Tân cười gian xảo nói.

Hoa hồng nghe lời, mở miệng nói: Các người đang ở đâu?

Hồng Long: Ở trong hang động nha, hả? Không đúng! Vừa rồi là ai đang nói chuyện?

Bốn con rồng còn lại: Không phải mi là người duy nhất đang nói chuyện sao? Chờ đã.. có vẻ như có gì đó không đúng!

"Ầm ầm."

Ngay khi năm con rồng còn đang ngẩn người, đột nhiên một tiếng động cực lớn từ trên trời truyền tới.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play