Khi Ngộ Không
đem "tinh hoa" của mình tưới lên hạt giống đào tiên, đám người Đế Tân
đều tập trung lại đây, vây quanh mảnh đất trống bên cạnh nhìn không chớp mắt.
Tổng cộng có sáu người, một hồ ly, ánh mắt trông mong nhìn chằm chằm vào đống đất nhỏ kia suốt mười phút.
"Mọi người có thấy cái gì khác biệt không?" Đế Tân dụi dụi đôi mắt đau xót, nhẹ giọng hỏi.
Nhìn liên tục không chớp mắt trong mười phút, nước mắt Phạm Đoàn Đoàn đã rơi đầy mặt, cô nâng mí mắt lên, dùng đôi mắt đỏ hoe nhìn Đế Tân, tròng mắt đảo trái quay phải.
Đế Tân ngầm hiểu, ý của Phạm Đoàn Đoàn là cô ấy cũng không thấy gì cả.
Chậu nước năm màu đó nhìn qua cũng không phải đồ vật bình thường, vì vậy mọi người vẫn ôm hy vọng rất lớn vào tác dụng của nó.
Suy cho cùng, đó cũng là "tinh hoa" của Ngộ Không.
Sáu người một hồ ly dụi mắt, tiếp tục nhìn chằm chằm vào mảnh đất nhỏ không chớp mắt.
Một phút trôi qua.
10 phút trôi qua.
Nửa giờ trôi qua..
"Chồng ơi, chân của em hình như có chút tê." Đế Tân không nhịn được mở
miệng, chân cô không chỉ tê mà còn cảm giác cả người mình đều cứng đờ
rồi.
Đế Tân liếc mắt nhìn sang Ngộ Không gần như hóa đá, cô không khỏi thán phục.
Người với khỉ đúng là không thể so với nhau được.
Đế Tân vừa mở miệng đã phá vỡ cục diện bế tắc này, mọi người hoàn toàn mất bình tĩnh rồi.
Kinh Kha giật giật gương mặt tươi cười cứng ngắc của mình, nói với Ngộ
Không: "Không Không, thôi quên đi, không có cây đào thì thôi, lần sau cô nhớ mang nhiều thêm mấy quả là được, thật là làm khó cô quá, ngay cả
chuyện khó tin như vậy cô cũng có thể biên soạn ra được, thật là vất
vả."
Vốn dĩ Doanh Chính là người tức giận nhất, nhưng hiện tại cô ấy
Cũng không có lời nào để nói rồi, chỉ muốn chờ cho hai chân hết tê, sau đó quay về phòng để livestream nói lời xin lỗi của mình.
Mọi người đều không còn kỳ vọng gì, nhưng Ngộ Không thì khác, cô ấy biết rõ phương pháp mình nói không sai.
Ngay khi Ngộ Không đang suy nghĩ tại sao đến giờ vẫn chưa có phản ứng,
đám người Đế Tân đang nghĩ chờ cho chân hết tê sẽ rời đi, bỗng dưng cả
căn phòng đột nhiên rung động.
"Aaa, anh Ðát Kỷ, cứu mạng!"
Theo bản năng, Đế Tân mở miệng la to, nhưng lời nói vừa vang lên, bốn
phía xung quanh lại yên tĩnh, trận động đất ngay lập tức biến mất, tiếng cười khẽ của Ðát Kỷ vang lên bên tai cô.
"Tân Nhi, em xem.."
Đế Tân mở mắt ra xem xét, thấy mình bị cái đuôi của Ðát Kỷ cuốn lấy lui
ra ngoài thật xa, đám người Kinh Kha, Ngộ Không cũng giống vậy, tất cả
đều đứng bên cạnh cô, vẻ mặt nghiêm túc nhìn về chỗ lúc nãy.
Bởi vì, ở nơi đó, đang phát ra một chùm sáng bảy màu.
Ánh sáng dần dần yếu đi, bùn đất đang không ngừng rung động, đột nhiên, từ trong đất mọc lên một mầm xanh non mềm.
Mầm non càng lúc càng cao, càng lúc càng to lớn, tiếp tục phát triển cho đến khi bằng chiều cao của một người lớn thì nó mới ngừng lại.
Mọi người nín thở, nhìn chằm chằm không chớp mắt vào dây leo xanh mướt kia, đúng vậy, mọc lên không phải thân cây mà là dây leo.
Sau khi những tia sáng bảy màu hoàn toàn biến mất, như thể tất cả đã bị
dây leo hấp thụ hết, từ dưới dây leo lên trên, chậm rãi mọc ra bảy cành
Cây.
Những tia sáng bảy màu đột nhiên lại bùng lên, chỉ là trong chốc lát rồi lại biến mất.
Trên bảy cành cây chậm rãi nở ra bảy bông hoa nhỏ, mỗi hoa nhỏ có một màu khác nhau: Đỏ, cam, vàng, lục, lam, chàm, tím.
Đóa hoa nở rồi rụng, trên đó chỉ còn lại trái cây bảy màu, từ từ to lên, mãi cho đến khi to vừa bằng quả đào, lúc này mới ngừng phát triển.
Đế Tân vui mừng khôn xiết, thừa dịp Ðát Kỷ không chú ý, chạy đến bên cạnh dây leo, giơ tay ra muốn hái quả.
"Ngộ Không, đây là quả đào đúng không, lần này tôi sẽ là người đầu tiên nếm thử!"
Đế Tân tràn đầy vui vẻ nói, tay đã chạm vào trái cây màu đỏ phía trên, Ðát Kỷ muốn ngăn cản cũng không kịp.
Ngay khi tay Đế Tân vừa chạm vào trái cây, đột nhiên lóe lên một tia
sáng đỏ, cô chỉ cảm thấy bên dưới tay lập tức nóng lên, "A" một tiếng
lập tức rụt tay lại.
Tất cả trái cây đều phát ra nhiều màu sắc khác nhau, các trái cây tự
mình rơi xuống đất, Đế Tân bị dọa sợ tới mức liên tục lui về sau.
Ánh sáng biến mất, bảy đứa nhỏ liên tiếp xuất hiện, mặc bảy cái yếm màu
sắc khác nhau, đồng loạt đứng trước mặt đám người Đế Tân.
Hai bên lập tức giương mắt nhìn nhau.
"Bà, bà, bà!" Đứa nhỏ mang yếm màu đỏ vừa cười vừa đi thẳng đến chỗ Đế Tân.
Sau đó sáu đứa nhỏ mang yếm khác cũng mở miệng gọi lên.
"Bà, bà, bà.."
Đế Tân và mọi người đều mang vẻ mặt mơ hồ: Cái này rốt cuộc là trồng ra chủng loại gì đây?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT