"Trụ Vương, cô tới rồi, tới tới tới, mau ngồi đi."
Bởi vì chuyện sàn nhà mấy ngày trước, thái độ của Ngộ Không thật kỳ quái, vậy mà lại rất lễ phép với Đế Tân.
Khiến Đế Tân có cảm giác thụ sủng nhược kinh, cô thật cẩn thận đưa tay
sờ ghế đá bên dưới mấy lần, sau khi xác định không có chuyện gì mới run
rẩy ngồi xuống.
Ba người Hạng Vũ, Kinh Kha cùng Doanh Chính, mỗi người ngồi trên một ghế đá, ánh mắt mong đợi nhìn Ngộ Không.
"Không Không, Phạm Đoàn Đoàn đã ăn xong rồi, đào của chúng tôi đâu?", vẻ mặt Hạng Vũ dịu dàng hiếm thấy, ánh mắt đầy chờ mong nhìn Ngộ Không.
"Chuyện này.." Ngộ Không gãi gãi đầu, ánh mắt né tránh nhìn xung quanh, "Chuyện này sao, đào đó, nó.. à, cái đó.."
Ngộ Không ấp úng nửa ngày cũng không nói được một câu rõ ràng, vẻ mặt
Doanh Chính có chút không vui, nụ cười trên mặt dần dần đông cứng lại:
"Tôi đã nói với các fan của mình rằng hôm nay tôi sẽ livestream ăn đào,
cô đừng nói với tôi là không còn nữa."
"Có có có, nhất định phải có." Ngộ Không vội vàng nói tiếp.
Đế Tân nghi ngờ nhìn Ngộ Không: "Hôm nay cô rất không bình thường, ngày
thường lúc nấu các món ăn kinh khủng cho chúng tôi, không phải cô rất
tích cực sao, thế này chẳng giống phong cách của cô chút nào."
"Đúng vậy, đúng vậy, Không Không, không phải là cô tiếc đấy chứ?" Kinh Kha cũng mang vẻ mặt khó hiểu.
Hạng Vũ tính tình nóng nảy, thấy mọi người nói nhiều như vậy nhưng Ngộ
Không lại không nói lời nào, chỉ đứng ở kia liếc mắt nhìn Phạm Đoàn
Đoàn, lập tức nổi giận.
Đập bàn đứng lên: "Ngộ Không, uổng công Hạng Vũ tôi coi cô như anh em,
nhưng cô thì tốt rồi, có được đào tiên nhưng khi gọi bọn tôi đến lại đổi ý, cô thật là không có nghĩa khí mà!"
Nói xong, vẻ mặt Hạng Vũ tức giận đùng đùng đi ra cửa phòng, chuẩn bị bỏ về nhà.
"Ai da này!"
Vừa lúc Kiến Văn bước vào, cả hai vô tình đụng vào nhau.
Hạng Vũ xoa đầu tiếp tục bước ra ngoài, Kiến Văn vội vàng ngăn cô lại:
"Cô sao vậy, không phải nói đến đây ăn đào tiên sao? Thứ đồ đó trước giờ tôi chỉ được nghe thấy trong phim truyền hình thôi, không nghĩ tới hôm
nay quen biết Ngộ Không, lại có lộc ăn như vậy."
Kiến Văn đứng cười ha ha một mình, Hạng Vũ nghe đến hai chữ đào tiên
liền lập tức nổi điên, hất tay Kiến Văn ra lập tức đi xuống lầu.
Vẻ mặt Kiến Văn hoang mang bước vào phòng Ngộ Không, khó hiểu nhìn mọi
người: "Cô ấy bị sao vậy? Ăn đào nhiều quá nên nóng trong người à?"
Kiến Văn nói xong thấy sắc mặt mọi người đều không thích hợp, yếu ớt hỏi: "Chẳng lẽ, tôi bỏ lỡ cái gì sao?"
Ngộ Không vội vàng tiến lên kéo Kiến Văn lại, cười nói: "Không có gì không có gì, chỉ chờ mỗi cô đến ăn đào thôi."
"Thật sao?"
Kiến Văn nhìn một vòng xung quanh, thấy nhóm người Đế Tân vẻ mặt vô cảm
lạnh lùng hừ một tiếng, đột nhiên sinh ra nghi ngờ nghiêm trọng đối với
những lời này của Ngộ Không.
Ngộ Không liên tục gật đầu, mời Kiến Văn ngồi xuống vị trí ban đầu của Hạng Vũ, sau đó nháy mắt ra hiệu với Phạm Đoàn Đoàn.
Phạm Đoàn Đoàn từ dưới đất bật đứng dậy, nhặt hạt đào rơi bên cạnh đưa cho Ngộ Không.
"Thật ra đào tiên này tôi.." Ngộ Không thấp thỏm nâng hạt đào trong tay
lên: "Thực ra, tôi chỉ có một quả, sau đó bị mình Phạm Đoàn Đoàn ăn hết
rồi."
Khi cô vừa nói xong, toàn bộ động Thủy Liêm chết lặng, áp lực vô hình ở
giữa không trung hình thành một bàn tay, đập một phát về hướng Phạm Đoàn Đoàn.
"Chuyện này không liên quan đến tôi, Ngộ Không không nói cho tôi biết
chỉ có một quả đào, tôi cứ nghĩ mỗi người sẽ có một quả, nên tôi mới ăn
hết, đúng rồi đúng rồi, Ngộ Không nói rằng cô ấy vẫn có thể trồng nó,
thật đấy!"
Phạm Đoàn Đoàn nỗ lực giải thích, thấy toàn bộ ánh mắt mọi người đều
chuyển dời sang người Ngộ Không, lúc này mới cảm thấy áp lực trên người
mình giảm bớt.
Thấy mọi người đang nhìn mình, Ngộ Không cầm lấy hạt đào yếu ớt nói:
"Thật ra thì đem hạt giống đi gieo, sau đó đem cái kia của tôi tưới lên, hạt giống sẽ nở hoa kết quả, mọi người ai cũng có đào ăn."
"Cái kia là gì?", hai vợ chồng Đế Tân và Ðát Kỷ trăm miệng một lời hỏi.
Ngộ Không vừa nghe hỏi như vậy, lông vàng trên mặt bỗng chốc biến thành
màu hồng phấn, cô ngượng ngùng nói: "Nguyên thân của tôi là đá ngũ sắc
còn sót lại của Nữ Oa vá trời, nước bọt của tôi ẩn chứa năng lượng rất
lớn. Dùng nước bọt của tôi tưới lên hạt đào, hẳn là có thể kết quả, vậy
nên, mọi người đừng lo lắng, đợi tôi đi gieo hạt đào trước đã rồi nói."
Nói xong, Ngộ Không ngồi xổm xuống tại chỗ, sau đó đào một cái hố trên
mặt đất rồi chôn hạt đào xuống, tiếp theo đó, cô cầm một cái chậu đi vào nhà vệ sinh, khi quay trở lại thì bưng một chậu nước năm màu sắc, đổ
xuống chỗ gieo hạt đào.
Đế Tân và Ðát Kỷ đột nhiên trợn to hai mắt: "Ngộ Không, một chậu nước lớn này không phải là nước tiểu của cô đó chứ?"
Ngộ Không che mặt: "Mấy người đừng đem chân tướng nói ra hết có được không, thật đáng ghét mà~"
Kinh Kha, Kiến Văn và những người khác trợn mắt há hốc mồm..
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT