Edit: Trần Thị Nhiệt

Nếu Phượng Cửu Nhi muốn giải thích, thực ra, cũng không phải hoàn toàn không thể.

Nhưng bây giờ, đột nhiên, nàng không muốn giải thích nữa.

Phượng Cửu Nhi và Chiến Dục Hành đã không còn duyên phận, nếu đã như vậy, thì cần gì phải giải thích?

"Cửu Nhi...Cửu Nhi...Không biết hắn là ai, hắn nói hắn muốn chơi với Cửu Nhi..."

Nàng cười đến mức mặt mũi cũng nhăn lại, bày ra dáng vẻ ngây thơ.

Sắc mặt Chiến Dục Hành lại trầm xuống, tức giận: "Nghe nói muội một chiêu chế địch, đánh bại Hồng Anh bên cạnh Lạc Nhật?"

Hắn nheo mắt lại, là thực sự tức giận.

Bởi vì, hắn đáng chết đến giờ vẫn không nhìn ra, rốt cuộc là nàng đang ngốc thật hay là giả ngốc.

Một đứa ngốc, có thể trong một chiêu, ngay cả Hồng Anh cũng có thể đánh bại sao?

Nhưng Phượng Cửu Nhi bắt đầu học võ từ lúc nào? Tại sao nàng có thể lợi hại như vậy?


Lẽ nào, nàng không phải là người đã ngốc nghếch nhiều năm đó?

Rốt cuộc nàng còn có bao nhiêu chuyện đang lừa hắn?

Nhưng Phượng Cửu Nhi vẫn là Phượng Cửu Nhi ngốc kia, nếu đã quyết định muốn giả ngu, thì phải giả đến cùng.

"Đúng vậy đúng vậy, Hồng Anh đó chơi vui lắm, ta đánh nàng một thương, nàng đã thua ta rồi!"

"Hành ca ca, có phải huynh cũng cảm thấy Cửu Nhi rất lợi hại không? Cửu Nhi thật sự rất lợi hại nha!"

"Phượng Cửu Nhi, đừng giả ngây giả dại trước mặt bản cung nữa! Rốt cuộc muội...vừa rồi rốt cuộc ở với ai?"

Điều cuối cùng khiến hắn rối rắm, cũng chỉ là điểm này, vết hôn ở trên cổ nàng, là nam nhân nào để lại?

"Có phải có người cưỡng ép muội không?" Đây là một chút hy vọng cuối cùng của hắn.

Nhưng Phượng Cửu Nhi, căn bản không muốn hòa giải với hắn, một chút hảo cảm duy nhất đối với hắn sớm đã hoàn toàn biến mất vào ngày hắn thu tay về khi ở Phượng phủ.


Đừng trách nàng tàn nhẫn, nhưng nếu đã định trước là không có kết cục, thì cần gì phải dây dưa không dứt?

Nàng nở nụ cười, cười rất dịu dàng: "Không hề cưỡng ép, chơi với bọ họ rất vui!"

Đột nhiên, Chiến Dục Hành buông bàn tay ra, ánh mắt nhìn nàng giống như đang nhìn một thứ bẩn thỉu nào đó, tràn đầy chán ghét.

Thân hình cao lớn vừa chuyển, hắn cất bước rời đi, thứ hắn ném lại cho nàng là bóng lưng lạnh lẽo vô tận.

Nàng thở ra một hơi, hơi bất đắc dĩ.

Nếu như thật sự tin tưởng, thì cần gì phải hỏi? Nếu đã hỏi, thì đừng nói tin tưởng gì đó.

Huống hồ hắn là thái tử hoàng gia, ở bên cạnh hắn, nhất định sẽ có vô số gió tanh mưa máu, vô số kẻ muốn hãm hại.

Nếu như không thể toàn tâm toàn ý tin tưởng, thì đi theo hắn chỉ có một con đường chết mà thôi.


Nàng vẫn chưa muốn chết.

Mở tay nải của mình lấy cái lọ bên trong ra, Phượng Cửu Nhi tìm được một con sông nhỏ, dựa vào nước sông có thể thấy rõ dấu ấn màu hồng trên cổ mình.

Nàng nhổ một cây cỏ nhỏ và dài từ trên đống cỏ xung quanh, pha trộn với nước thảo dược Linh Chi, xoa lên cổ.

Dấu ấn màu hồng không hề biến mất, mà lại trở thành một mảng lớn màu tím, thoạt nhìn giống như vết bớt.

Nàng bĩu môi, lấy cái lọ về, đột nhiên nhớ ra gì đó, lập tức chạy đến cửa sau.

Lần này, là cửa sau của Long Võ quân!

...

"Xin cô nương dừng bước." Người thủ vệ ngăn nàng lại, "Có thẻ học sinh không?"

Phượng Cửu Nhi sửng sốt, trợn tròn mắt.

Lại còn phải kiểm tra bằng chứng là học sinh!

"Hôm nay ta mới đến, vừa mới tăng thêm một lựa chọn, còn không biết có thể ở lại không, bọn họ nói sẽ công bố kết quả thi."
Nàng không tin, những người hôm nay mới đến, bây giờ đã có thẻ học sinh gì đó.

Quả nhiên, thị vệ đó suy nghĩ một chút, vẫn là cho qua.

Mặc dù, hắn rõ ràng cảm thấy chưa từng thấy cô nương này, đi ra từ cửa sau của Long Võ quân bọn họ...

Phượng Cửu Nhi ngựa không ngừng vó, nghe ngóng tung tích của Cửu hoàng thúc suốt một chặng đường. Cuối cùng ở trong một góc tĩnh mịch của hậu viện nào đó, nhìn thấy Ngự Kinh Phong đang canh giữ ở ngoài đình nghỉ mát.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play