Edit: Trần Thị Nhiệt

Dưới chòi nghỉ mát, bóng dáng trắng thuần kia, từ đầu đến cuối phiêu dật như tiên.

Từ xa nhìn lại, nếu ngươi không chìm đắm dưới phong thái tuyệt sắc của hắn, thì ngươi nhất định không phải là con gái.

Nhưng, bây giờ Phượng Cửu Nhi, chỉ muốn biết một chuyện.

Người bên kia, rốt cuộc hắn có phải là Đế Vô Nhai hay không!

Nàng bước nhanh đến chòi nghỉ mát.

Ngự Kinh Phong bước lên trước một bước, cản đường của nàng: "Cửu Nhi tiểu thư, vương gia đang chơi cờ với viện sĩ, cô..."

"Ta muốn gặp Cửu hoàng thúc!" Vừa rồi Phượng Cửu Nhi ở trong rừng trúc, suýt nữa thì bị Đế Vô Nhai ăn sạch!

Y phục cũng đã bị hắn kéo xuống, tay của hắn thậm chí đã... Mặc dù không biết tại sao hắn đột nhiên lại tìm được lương tâm, nhưng, nỗi nhục vừa rồi, vẫn khiến nàng tức giận không thôi.


"Cửu Nhi tiểu thư..."

"Tìm bản vương có chuyện gì?" Dưới chòi nghỉ mát, Chiến Khuynh Thành tay cầm quân cờ màu trắng, tiện tay đặt xuống, lúc này mới nghiêng đầu liếc nhìn bên này một cái.

Nhưng cái liếc mắt này, lại khiến Phượng Cửu Nhi cảm thấy trên đỉnh đầu có áp lực rất lớn.

Nàng chịu ủy khuất, trong lòng căm phẫn, mới có thể không màng tất cả xông đến đây, muốn chứng minh Cửu hoàng thúc chính là Đế Vô Nhai.

Nhưng, bây giờ đối diện với ánh mắt của Cửu hoàng thúc, khoảnh khắc đó...thành thật mà nói, hình như có chút...kinh hãi.

Phượng Cửu Nhi vẫn bất chấp đi qua đó, bỗng nhiên không biết giẫm phải cái gì, ngã nhào xuống.

"A..." Tiếng thét chói tai này, hình như hơi khoa trương, nhưng, không hét như vậy, thì đâu có giống như là bất ngờ bị ngã chứ?

Viện sĩ đại nhân vẫn đang chơi cờ với Cửu vương gia giật nảy mình, nhìn thấy Phượng Cửu Nhi ngã bổ nhào về phía Cửu vương gia, lập tức muốn đi qua giúp đỡ.


Nhưng, Phượng Cửu Nhi cố ý ngã lên người Cửu hoàng thúc, đương nhiên không cho bất cứ ai có cơ hội giúp đỡ.

Khoảng cách của nàng cũng đủ gần, trong nháy mắt, người đã bổ nhào lên đùi Chiến khuynh Thành, ôm lấy thắt lưng hắn.

Mặt của nàng hình như bởi vì quán tính, chui vào trong lòng hắn.

Mùi đàn hương! Tại sao mùi đàn hương lại nồng như vậy?

Nhưng ở trong rừng trúc,thứ nàng ngửi thấy là mùi thuốc nhàn nhạt, rất nhẹ, nhưng thật sự là mùi thuốc!

Tay của viện sĩ Phương Chính đang định chạm vào áo của Phượng Cửu Nhi, chuẩn bị xách nàng ra, nhưng lại bị ánh mắt lạnh lùng của Chiến Khuynh Thành ngăn cản.

Cửu vương gia...Không cho hắn chạm vào nha đầu này?

Phương Chính chỉ đành bước chậm lại, gật đầu một cái, rồi trở về chỗ ngồi của mình.

Lúc nãy không biết có phải ngồi ở đây lâu quá rồi không, ý thức từ đầu đến cuối có chút mơ hồ, cho nên, ra tay chậm hơn ngày thường rất nhiều.


Nếu không, bằng vào thân thủ của Chính Phương, thì hắn tuyệt đối sẽ không để Phượng Cửu Nhi ôm Cửu vương gia như vậy, làm càn vô lễ.

Nhưng, Cửu vương gia không cho hắn chạm vào, đây là ý gì? Lẽ nào, Cửu vương gia đối với nha đầu này...Nhưng, bộ dạng của nha đầu này cũng quá xấu rồi!

"Còn không đứng lên, sao chân lại bị thương?" Chiến Khuynh Thành cúi đầu nhìn chằm chằm nhóc con đang ôm chặt mình cọ cọ, đáy mắt, hiện lên một tia sâu xa.

"Chân..." Phượng Cửu Nhi ngửi rất lâu, vẫn không ngửi ra mùi thuốc nhàn nhạt đó, không còn cách nào, đành phải theo lời hắn tìm một lối thoát.

"Chân hơi đau, nhưng, chắc không nghiêm trọng đâu."

Nàng đứng lên, mới nghiêng người với Chính Phương đang ngồi ở bên cạnh: "Viện sĩ đại nhân."

Chính Phương gật đầu, bởi vì không biết nha đầu này với Cửu vương gia có quan hệ gì, nên cũng không dám tùy ý ra vẻ.
Ánh mắt Phượng Cửu Nhi quét qua bàn đá, bên trên có một bàn cờ, quả nhiên còn có một lư đàn hương đang cháy.

Chẳng trách trên người Cửu hoàng thúc lại có mùi đàn hương nồng như vậy, lẽ nào, hắn thật sự ngồi ở đây từ lâu nên mùi đàn hương mới ám lên y phục. Nhìn Phương Chính, nàng mỉm cười hỏi: "Đại nhân, ngài vẫn luôn ở đây chơi cờ với Cửu hoàng thúc sao? Đã bao lâu rồi?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play