Vào ban đêm, Phượng Cửu Nhi tắm rửa và thay y phục trước khi sửa sang lại những đồ vật mà người của Cửu vương phủ đưa qua đây.
Dược liệu mà Cửu vương phủ đưa tới là trân phẩm mà nàng chưa từng thấy ở thời hiện đại, không, phải là cực phẩm!
Nghe nói Cửu vương gia quyền khuynh thiên hạ, ngay cả Hoàng thượng nắm trong tay quyền lực lớn như vậy cũng phải nhún nhường hắn ba phần, tuỳ tiện đưa đồ vật tới thôi mà đã quý giá như vậy rồi, quả nhiên là kẻ có tiền mà.
Ách nô bưng lên một chén canh bổ huyết, chớp chớp mắt nhìn nàng ra hiệu nàng uống đi.
Phượng Cửu Nhi không chần chờ, đợi canh nguội một chút, liền uống cạn một hơi.
Ách nô lấy thuốc trị thương rồi nhìn nàng.
Phượng Cửu Nhi lại nói: “Ngươi cũng bị thương, ta bôi thuốc cho ngươi trước.”
Ách nô nhìn nàng, đáy mắt có vài phần nghi hoặc, tựa hồ không thể tiếp thu được sự chuyển biến của nàng.
Ngày xưa Phượng Cửu Nhi ngu ngốc, làm thế nào có khả năng bình tĩnh như vậy được?
Phượng Cửu Nhi liếc mắt một cái liền nhìn thấu nghi hoặc của hắn, nàng cười nói: “Không cần sợ, ta té ngã một cái, đầu óc cũng ngã đến tỉnh táo rồi, nhưng mà……”
Nàng nghiêng người, nhỏ giọng nói: “Trong phủ này vẫn có người luôn muốn hãm hại ta, cho nên, chuyện đầu óc ta đã tốt lên rồi, vẫn là không nên nói cho người khác biết.”
Ách nô gật đầu lia lịa, trong mắt ánh lên niềm vui sướng.
Phượng Cửu Nhi mới phát hiện, thì ra ách nô có một đôi mắt rất đẹp.
Đáng tiếc khuôn mặt hắn đã bị huỷ hoại, bằng không, chỉ với một đôi mắt như vậy, hắn nhất định sẽ là một tuyệt sắc mỹ nam.
“Ngươi bị bọn họ đánh sao? Cởi quần áo ra, ta bôi thuốc cho ngươi.”
Nha hoàn quỳ gối trong phòng nàng đêm qua, nói cái gì mà “Tiểu thư nhà ta không có lén gặp nam nhân”, kỳ thật, căn bản không phải là tỳ nữ của nàng.
Đó là nha hoàn của Phượng Thanh Âm, vẫn luôn đi theo bên người Phượng Thanh Âm.
Là bởi vì Phượng Thanh Âm thân thiết với Phượng Cửu Nhi, nha hoàn kia cũng thường xuyên xuất hiện bên người Phượng Cửu Nhi, cho nên, hành vi đêm qua của nàng ta không có bất luận kẻ nào hoài nghi.
Nhưng trên thực tế, bên người nàng chỉ có một vú nuôi từ nhỏ đã theo nàng, cùng với một nam người hầu luôn bảo vệ nàng như mạng, ách nô.
Ách nô lắc đầu, cự tuyệt lời đề nghị bôi thuốc cho mình của Phượng Cửu Nhi, hoàn toàn không để ý đến vết thương của chính mình.
Phượng Cửu Nhi cũng không biết làm sao, đành phải xử lý vết thương trên người mình trước.
Chờ sau khi ách nô lui ra ngoài, Phượng Cửu Nhi nhìn chính mình trong gương, ánh mắt vô thức khoá chặt trên gương mặt mình.
Nửa khuôn mặt đều bị huỷ hoại, nhưng mà, tại sao vết sẹo này trông kì lạ như vậy?
Nàng nhìn kỹ vết sẹo trong gương một hồi lâu, bỗng nhiên ánh mắt trầm xuống, dùng ngón tay thon dài kéo vết sẹo ra rồi dùng sức xé.
Một chiếc mặt nạ da mềm cứ như vậy bị nàng xé xuống.
Vết sẹo này, lại là giả!
Sau khi xé bỏ vết sẹo, Phượng Cửu Nhi có màu da trắng nõn, làn da căng bóng trong sáng, ngũ quan nhỏ nhắn xinh đẹp, khuôn mặt trứng ngỗng tinh xảo hoàn mỹ không chút tì vết!
Nàng thế mà lại là tuyệt sắc đại mỹ nhân nha! Phượng phủ có rất nhiều tiểu thư, nhưng căn bản không có một người nào xinh đẹp bằng một nửa của nàng.
Ngay cả người Phượng Quân Trác xem trọng nhất cũng là người lớn lên xinh đẹp nhất Phượng Thanh Âm, cũng chỉ là một chiếc lá bình thường so với Phượng Cửu Nhi!
Nàng……..đẹp như vậy……..
“Ách nô!” Cửu Nhi khoác quần áo lên người, tức giận gọi một tiếng.
Ách nô đang ở bên ngoài canh cửa lập tức bước vào.
Nhìn đến khuôn mặt nàng, sắc mặt ách nô biến đổi, nhanh chóng đóng cửa phòng lại.
Biểu hiện của ách nô làm cho Phượng Cửu Nhi nháy mắt hiểu ra, chuyện vết sẹo này, hắn biết.
“Tại sao?” Mỗi ngày đều là vú nuôi và ách nô hầu hạ nàng, gương mặt này cũng do chính ách nô bôi thuốc cho.
Chẳng lẽ, ách nô cố ý để nàng mỗi ngày đều mang khuôn mặt xấu xí này?
Chẳng lẽ, ngay cả ách nô cũng phản bội nàng?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT