Kể từ khi vú nuôi chết, ách nô là người duy nhất mà Phượng Cửu Nhi tin tưởng trên thế giới này.
Nếu như ngay cả hắn cũng phản bội nàng, thì từ này về sau, Phượng Cửu Nhi thề sẽ không lại tin tưởng bất kì ai nữa!
Bị nàng nhìn thấu, nhưng ách nô một chút cũng không hoảng hốt, chỉ bình tĩnh nhìn nàng, ánh mắt ôn nhu khẽ lắc đầu.
Phượng Cửu Nhi thở phào nhẹ nhõm, hoá ra ách nô làm như vậy là để bảo vệ nàng.
Lúc nãy nàng……..thế mà lại hoài nghi hắn.
“Ta xin lỗi, ách nô.”
Có lẽ ách nô nói đúng, nếu ngày xưa Phượng Cửu Nhi có một khuôn mặt sắc nước hương trời như vậy, thì đã sớm bị hại không biết bao nhiêu lần rồi.
Bởi vì nàng đã đủ xấu xí rồi, cho nên những người trong phủ kia hoàn toàn không để ý đến khuôn mặt của nàng nữa, cũng sẽ không làm điều thừa thãi để huỷ dung nàng.
Ách nô vẫn luôn thầm lặng quan tâm nàng, che chở cho nàng.
Phượng Cửu Nhi nắm lấy bàn tay to lớn của hắn, bảo hắn ngồi xuống, vừa định nói gì đó, bỗng nhiên, ngón tay thon dài của nàng chạm vào tĩnh mạch của hắn, lông mày nhíu lại.
“Ách nô, thân thể của ngươi…..” Tại sao? Mạch tượng của ách nô thật quái lạ, hắn….trong người có độc!
Nhưng mà, độc này rất kì lạ, chỉ trong chốc lát, Phượng Cửu Nhi không thể tìm ra nó là loại độc gì.
Ách nô đáy mắt có ý cười, nhìn vào khuôn mặt nàng, có vài phần thất thần.
Có lẽ hắn còn chưa biết được tình trạng cơ thể mình như thế nào, Phượng Cửu Nhi quyết định sẽ không nói với hắn cho đến khi nàng tìm được cách giải độc cho hắn.
Ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng bước chân có chút lộn xộn.
Người bên ngoài hình như không muốn đến đây, nhưng lại bị ai đó ép buộc, cuối cùng sau một hồi do dự vẫn là tới đây.
Ách nô sắc mặt khẽ biến, lập tức đem vết sẹo mềm mại kia từ trong tay Phượng Cửu Nhi dán lên mặt nàng.
Phượng Cửu Nhi không có ngăn cản, khi có người gõ cửa, khuôn mặt kia của nàng lại khôi phục bộ dạng xấu xí ban đầu.
“Cửu Nhi muội muội, ta là Thanh Âm tỷ tỷ, ta vào trong được không?” Phượng Thanh Âm đứng ngoài cửa gọi vào.
Nữ nhân này vậy mà còn dám tới đây!
Phượng Cửu Nhi liếc nhìn ách nô, người đứng sau rõ ràng sắc mặt khó coi.
Nàng vỗ vỗ tay hắn, nở một nụ cười trấn an, rồi lười biếng nói: “Là Thanh Âm tỷ tỷ sao? Vào đi.”
Cầm lấy quả táo trên bàn bắt đầu gặm, Phượng Cửu Nhi ngồi trên ghế, rung rung chân, bộ dạng ung dung thoải mái.
Lúc ở ngoài cửa, vẻ mặt Phượng Thanh Âm rất không bằng lòng, nhưng khi bước vào cửa, trên mặt nàng ta đã nở một nụ cười nhẹ nhàng, vẻ mặt rất dịu dàng.
“Cửu Nhi muội muội, hôm nay tỷ tỷ đặc biệt tới xem thương tích của muội như thế nào, muội muội có khoẻ không?”
“Đúng nha, ta bị thương rồi, không biết có phải bị thương lúc bắt trộm không nữa, ta đều quên rồi.”
Phượng Cửu Nhi mỉm cười, cắn quả táo: “Ơ, Thanh Âm tỷ tỷ, tỷ cũng bị thương sao? Sáng hôm nay ở hậu viện tỷ đã khóc đó.”
Nụ cười trên mặt Phượng Thanh Âm cứng lại, chuyện xảy ra sáng hôm nay là nỗi nhục cả đời này của nàng ta!
Nếu như không phải cha và nương cứ nói rằng Phượng Cửu Nhi hiện tại là tâm phúc của Cửu vương gia cũng là quý nhân của Phượng gia bọn họ, tạm thời không thể đắc tội.
Thì nàng ta nhất định! Nhất định sẽ tự mình xé xác ả tiện nhân này ra!
Phượng Cửu Nhi lại giống như không biết lời mình vừa nói đã gây tổn thương cho người khác.
Còn quay sang nhìn ách nô, vẻ mặt đơn thuần tràn đầy ý cười: “Ách nô, hiện tại trời nóng rồi, ngươi lúc đi ra ngoài có thể mặt ít đi một chút.”
“Giống như Thanh Âm tỷ tỷ vậy, sáng nay ở hậu viện tỷ ấy chỉ mặc một cái yếm thôi, mát mẻ lắm nha.”
“Phượng Cửu Nhi!” Phượng Thanh Âm siết chặt lòng bàn tay, móng tay sắc bén gần như cắm sâu vào da thịt.
Phượng Cửu Nhi vẫn tỏ vẻ vô tội: “Sao vậy Thanh Âm tỷ tỷ? Tỷ có phải lại muốn cởi y phục không?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT