Văn Lãng Tây nằm ở trên giường Phó Quan, ánh mắt yên lặng nhìn lên trần nhà, toàn thân cứng đờ, không biết là do kích động hay vẫn căng thẳng.

Đã là nửa đêm, cùng với dĩ vãng giống nhau, hai người vẫn mỗi người nằm một bên, người bên cạnh hô hấp đều đặn, chắc là mệt mỏi nên đã ngủ rồi.

Đêm nay hắn cũng đã liệu là sẽ mất ngủ, nhẹ nhàng vươn mình, chuyên chú nhìn gò má thanh lãnh của người kia, mái tóc đen dài xõa tán loạn trên gối, xóa đi một ít lạnh nhạt, nhiều thêm một vệt nhu hòa.

Thời gian từng giây từng phút mà di chuyển, Văn Lãng Tây không hề động đậy mà nhìn Phó Quan chăm chú, không biết trôi qua bao lâu, hắn mới rón rén xích lại gần bên người Phó Quan, tựa đầu lên cạnh gối Phó Quan, nhẹ nhàng khoát lên cánh tay anh, không dám manh động, sợ đánh thức anh, sợ bị anh phát hiện.

Vấn đề vừa nãy Phó Quan không trả lời, đồng nghĩa với việc đối phương cũng không quá tiếp nhận hắn, tiếp nhận nụ hôn của hắn.

Từ lúc sinh ra đã tự ti, mặc cảm, làm cho hắn không dám đòi hỏi quá nhiều, chỉ muốn dồn toàn bộ tâm tư để đối tốt với người này.

Nhưng hắn hiện tại cũng bắt đầu thấy sợ, sợ có một ngày, người này đột nhiên rời đi.

Hắn đã nếm trải ngon ngọt Phó Quan cho nếu như tương lai muốn chia lìa đôi lứa, vậy hắn nhất định sẽ phát điên mất, phát điên sẽ mất kiểm soát, mất kiểm soát có nghĩa hắn khẳng định sẽ mắc sai lầm.

Nghĩ đến đây, Văn Lãng Tây lại nhích thêm một chút lại gần Phó Quan chầm chậm rút ngắn khoảng cách giữa hai người, nhắm hai mắt lại, dùng mí mắt che lấp nỗi sợ hãi bên trong, không tiếng động mà lặng lẽ bi thương trong lòng: Tuyệt đối đừng rời đi, không thể rời đi, nếu anh rời đi em sợ không khống chế được chính mình, đối với anh phạm phải sai lầm, đến lúc đó, làm sao để đối mặt với anh, làm sao đối mặt với Phó giáo sư, cho nên tuyệt đối đừng rời đi, đừng vứt bỏ em....

Đêm nay Văn Lãng Tây ôm nỗi sợ hãi nặng nề tâm sự mà chìm vào giấc ngủ, cho dù đang ngủ trong miệng vẫn không tự chủ lẩm bẩm đừng rời bỏ....

Sáng hôm sau, Phó Quan mở mắt ra, theo bản năng mà nhìn sang bên cạnh, người kia đã không còn.

Theo đại não từ từ tỉnh táo nụ hôn mang theo hương vị đặc thù tối hôm qua cũng dần trở lại trong đầu, Phó Quan ngơ ngác nhìn trần nhà, không khỏi cảm thấy có chút hối hận.

Tối hôm qua anh đã làm ra sự tình khác người như vậy, cùng bệnh nhân của ba mình hôn nhau!

Chợt cảm thấy hoảng hốt, anh ký hợp đồng với Văn gia vẫn còn hơn nửa năm, cho nên không có cách nào trốn tránh, chỉ có thể đối diện với Văn Lãng Tây.

Lãng Tây đến tột cùng là nghĩ như thế nào, vì sao lại hôn mình....

Vì sao lúc đó chính mình cũng thấy rung động!

Những ý niệm này một cái lại một cái đập thẳng vào người Phó Quan, trong khoảng thời gian ngắn có chút bối rối không biết phải làm như thế nào, nhưng dù sao anh cũng là một người đã hơn hai mươi tuổi đầu, rất nhanh đã trấn định lại, muốn xem thái độ của Văn Lãng Tây trước rồi tính sau.

Chỉ mong việc này không bị hắn xé ra.

Phó Quan nhanh chóng rửa mặt xong liền đi xuống lầu.

Ngày hôm nay ánh nắng tươi sáng, gió ấm ngày xuân mang theo hương hoa dại thoang thoảng theo hơi thở thẩm thấu vào trong cơ thể khiến Phó Quan cả người cảm giác nhẹ nhàng, khoan khoái.

Vẫn như mọi ngày, Văn Lãng Tây yên tĩnh ngồi bên bàn ăn chờ Phó Quan, trước mặt đặt bữa sáng nóng hổi, thấy người đi tới, con ngươi hẹp dài đen thẳm lúc này sáng lên một cái, toát ra một tia ôn nhu, dùng chất giọng trầm thấp khàn khàn khêu gợi nói:"Chào buổi sáng, lại đây ăn đi, hôm nay toàn là món anh thích!".

Thấy Văn Lãng Tây như vậy, khóe miệng Phó Quan cũng câu lên ý cười, ngồi đối diện hắn, nhẹ nhàng nói:"Cảm ơn!".

Văn Lãng Tây nở nụ cười, trêu chọc:"Có phải em còn phải đáp lại một câu "Không cần cảm ơn" không?".

"Đúng vậy!" Phó Quan tâm trạng rất tốt, anh thích Văn Lãng Tây như vậy, vui vẻ, hài hước.

Nhưng lại nhớ đến chuyện ngày hôm qua, cả người trở nên mất tự nhiên.

Văn Lãng Tây bắt được một tia thần sắc này của Phó Quan, giữa hai hàng lông mày chợt lóe một mảnh cảm xúc dị dạng, nhưng chỉ xuất hiện trong chớp mắt liền biến mất, ngữ điệu bình tĩnh nói:"Anh đang nghĩ tới chuyện tối hôm qua à?".

"Hả?" Vấn đề này làm Phó Quan bất ngờ, trong nhất thời cũng không biết trả lời như thế nào.

Thấy biểu tình rối rắm không biết làm sao trên mặt Phó Quan, Văn Lãng Tây khẽ cười, chậm rãi nói:"Đừng để trong lòng, một cái hôn mà thôi, bầu không khí vừa tới, tâm tình kích động tự nhiên sẽ thuận theo".

Phó Quan lập tức choáng váng, mắt không chớp mà nhìn chằm chằm Văn Lãng Tây, muốn nhìn ra được một chút gì đó, nhìn hắn có nói một đằng nghĩ một nẻo hay không.

Nhưng không tìm tòi được gì, người kia biểu tình phi thường tự nhiên, tựa như nụ hôn tối hôm qua bình thường tới mức không thể bình thường hơn.

Tâm tình vui vẻ vừa nãy của Phó Quan không có lí do tự nhiên rút đi màu sắc, nội tâm cảm giác mất mát, rõ ràng là đáp án mình mong đợi nhất, đến lúc chân chính nghe được nỗi lòng lại không như dự đoán.

Cứ mặc cho tâm tình thoải mái trập trùng lên xuống, trên mặt Phó Quan lại không có biến hóa gì, cực kỳ tự nhiên mà gật đầu, ngữ điệu bình bình nói:"Đương nhiên, anh cũng nghĩ vậy".

Văn Lãng Tây trong lòng lén lút thở phào nhẹ nhõm.

Lúc này hắn cảm thấy vô cùng may mắn vì chưa từng nói ra khát vọng trong lòng, không có được voi đòi tiên, không có lòng tham không đáy, không thì người này đã nhận ra ý đồ không thể nói của hắn đối với anh.

Như bây giờ cũng rất tốt, tối thiểu anh vẫn còn nguyện ý ở lại bên cạnh hắn.

"Ừm, ăn cơm đi, sắp nguội rồi"

"Được"

Bữa cơm này hai người đều không ăn ra được tư vị gì, mỗi người mang một bầu tâm sự, mỗi người mang một cảm xúc riêng, một người tràn ngập thất vọng, người còn lại thì lén lút vui mừng, không ăn nhập gì với nhau.

Cho nên hai tuần sau đó, hai người trải qua bình bình đạm đạm, những hành động ôm ấp so với ban đầu cũng thiếu đi rất nhiều.

Phó Quan thỉnh thoảng cũng cảm giác được Văn Lãng Tây đang tận lực giữ khoảng cách với mình, nhưng buổi tối lại ôm chăn gối đến phòng anh ngủ, hành vi mâu thuẫn này khiến anh vô cùng khó hiểu.

Cuối cùng, Phó Quan chỉ có thể cho là người này ban đêm sợ cô độc một mình, cho nên mới có thể cần mình làm bạn khi đêm đen yên tĩnh, mà ban ngày loại cảm giác này tương đối không rõ ràng, cho nên cũng không cần tới anh.

Loại thái độ này của Văn Lãng Tây cùng với cái người ban đầu như hận không thể cùng anh thời thời khắc khắc cột cùng một chỗ hoàn toàn bất đồng, như hai người tách biệt, bởi vậy nội tâm anh không tránh khỏi thấy mất mát, nhưng cũng không quá mãnh liệt, vốn bọn họ cũng không là gì của nhau.

Cùng lắm cũng chỉ là bầu không khí dẫn dắt, thúc đẩy tạo nên nụ hôn thôi, chuyện này thì có tính là gì chứ? Chính mình cũng không phải con gái, chẳng lẽ còn cần người ta đến phụ trách?

Phó Quan cứ như vậy tự đả thông tư tưởng cho bản thân mỗi lần bị cảm giác mất mát từ đáy lòng kia tập kích.

Nửa tháng này, bọn họ mỗi tuần đều sẽ đi mua sắm, phần lớn thời gian trong ngày sẽ ngốc ở sân sau biệt thự, nơi này có một vườn hoa, bọn họ cùng nhau chăm sóc cho nó sớm ngày nảy nở.

Việc này là Phó Quan cố ý đề nghị, thiên nhiên là liều thuốc có thể chữa trị lòng người tốt nhất, anh muốn cho Văn Lãng Tây từ những đóa hoa này mà cảm nhận được sinh mệnh ý nghĩa.

Cùng Phó Quan sinh hoạt hài hòa, Văn Lãng Tây mấy ngày nay làm việc và nghỉ ngơi tương đối vừa lòng, hắn sẽ không đi phòng tập thể hình vào nửa đêm, cũng không lại tự thương tổn chính mình.

Nhưng sâu bên trong hắn cũng bình tĩnh như biểu hiện bên ngoài vậy sao?

Dù cho hắn ngụy trang tốt cỡ nào thì cũng sẽ có những khoảnh khắc cảm thấy mình như một bộ xác không hồn, nội tâm tịch mịch, trống rỗng, cả ngày che giấu tâm tư không nên có với Phó Quan, chỉ dám vào lúc trời tối người ngủ mới dám lén lút gần gũi đổi phương, động tác còn phải dè dặt, không dám quá lớn sợ đánh thức người kia.

Hắn cả ngày đè nén, giả tạo.

Trong khoảng thời gian này, Phó Hoa Thăng có ghé qua hai lần, cùng đề cập với Phó Quan nhiều nhất là Văn Lãng Tây không phối hợp trị liệu, không nói một câu thật lòng nào với Phó Hoa Thăng.

Chuyên gia tâm thần học lợi hại đến đâu thì cũng cần người bệnh phối hợp mới phát huy được tác dụng, Phó Hoa Thăng từng nỗ lực dẫn dắt hắn biểu lộ tâm tình nhưng không biết sao tâm lý phòng tuyến của hắn lại quá cao như vậy, một chút hiệu quả cũng không thấy được.

Trong thời gian này Phó Hoan Thăng vẫn luôn cố ý dẫn dắt để Văn Lãng Tây dùng thuốc, nhưng có nói như thế nào hắn cũng không nghe. Bệnh nhân BPD thường đều có những khát vọng cầu cứu. Một số sẽ phối hợp với bác sĩ trị liệu, đúng hạn uống thuốc, một số thì lại thông qua việc tự mình hại mình, thậm chí là tự sát để thu hút sự chú ý của người khác, nhằm đạt mục đích được coi trọng.

Vậy, tín hiệu cầu cứu của Văn Lãng Tây rốt cuộc là gì?

...

Buối tối hôm nay sau khi dùng xong bữa tối, hai người đang ngồi ở phòng khách xem ti vi thì điện thoại Phó Quan vang lên, là Tu Quý.

Phó Quan vốn muốn đi ra ngoài nghe nhưng trong chớp mắt anh đứng dậy Văn Lãng Tây đột nhiên động tay đè vai anh lại, thấp giọng nói:"Không sao, nghe ở đây đi!".

Bị đè như vậy, Phó Quan cũng không thấy có gì kỳ quái, chỉ cho là đối phương không ngại anh ồn liền thuận theo.

Chỉ là điện thoại vừa mới kết nối, Văn Lãng Tây cũng tạm dừng ti vi, hơn nữa khoảng cách hai người còn rất gần, cho nên thanh âm trong điện thoại vọng ra vô cùng rõ ràng.

"Học trưởng"

"Quan a, nhiều ngày rồi không liên lạc, đang làm gì vậy?" âm thanh ôn hòa cùng sủng nịnh của Tu Quý theo màng loa truyền thẳng vào lỗ tai Văn Lãng Tây.

Phó Quan trước tiên liếc nhìn Văn Lãng Tây một cái mới trả lời:"Xem phim"

"Ồ? Hứng thú cao như vậy? Đi cùng ai vậy?"

"Không phải đi rạp chiếu phim, em xem ở nhà"

Trong điện thoại truyền ra âm thanh như bỗng tỉnh ngộ "A" một tiếng, Tu Quý tiếp tục nói:"Quên mất cậu vẫn còn đang ở Văn gia. Sao rồi? Dạo này có tiến triển gì không?".

Phó Quan quay đầu nhìn Văn Lãng Tây một chút, thấy trên mặt hắn không có biểu tình gì khác mới nói:"Rất tốt, anh gọi cho em có gì không?".

"À! Là như này" Tu Quý tâm tình không tệ nói:"Trạng thái gần đây của Sầm nữ sĩ vô cùng tốt, ngày mai định đích thân làm một bàn tiệc lớn, cho nên cằn nhằn với anh bảo cậu đến ăn, còn nhớ trước khi cậu tốt nghiệp đại học hay đến ăn chực không?".

"Đương nhiên nhớ, dì Sầm làm cơm cực kì ngon"

"Vậy chiều mai cậu nhớ ghé nha, cùng dùng bữa tối luôn, đúng rồi, cũng đưa thiếu gia Văn gia đến đi, nhiều người náo nhiệt, cậu hỏi hắn một chút xem có muốn đi không?".

Phó Quan chợt thấy khó xử, tuy rằng anh hoài niệm dì Sầm, nhưng tương tự, anh cũng không muốn ném Văn Lãng Tây ở nhà một mình, có thể Tu Quý biết suy nghĩ của anh nên muốn anh đưa Văn Lãng Tây theo cùng, nhưng chuyện này...

Văn Lãng Tây hiện tại không quá muốn ra ngoài, mỗi lần đi mua sắm đều phải câu giờ, cho nên lần này hắn đại khái cũng sẽ không đi, không lẽ lại để hắn ở nhà một mình nữa?

Tháng trước mỗi lần ra khỏi nhà cảm xúc của Văn Lãng Tây đều không quá đúng, vậy nên lần này anh rất xoắn xuýt, rốt cuộc có nên đi hay không?

Nhưng không ngờ, trong lúc tâm tư anh đang bách chuyển thiên hồi, Văn Lãng Tây phút chốc đã đưa đôi môi tiến đến bên tai anh, trầm thấp lên tiếng:"Em có thể".

Phó Quan lập tức kinh ngạc, nhíu mày, che micro nhỏ giọng hỏi:"Thật sự có thể sao? Không cần miễn cưỡng đâu, anh có thể...."

"Có thể mà, anh yên tâm đi" Văn Lãng Tây không đợi Phó Quan nói xong ngắt lời anh, kiên định nói.

Thấy người này khăng khăng muốn đi, Phó Quan cũng không do dự nữa, sau khi đáp ứng Tu Quý liền cúp điện thoại, nhìn về phía Văn Lãng Tây, thân thiết hỏi:"Lãng Tây, em thật sự...."

Khóe miệng Văn Lãng Tây cong cong, khẽ cười, lần thứ hai ngắt lời Phó Quan:"Thật sự có thể, em không phải đứa nhỏ ba tuổi, không cần dung túng em như vậy".

"Không phải dung túng, chỉ là...."

"Em hiểu, xem phim tiếp đi, em cảm thấy tên đó cuối cùng sẽ vượt ngục thành công, anh tin không?" Nói xong, điều khiển cho phim tiếp tục phát.

Đôi môi Phó Quan giật giật, muốn nói lại thôi nhìn gò má Văn Lãng Tây đang nghiêm túc xem phim, cuối cùng cũng không nói thêm gì nữa, chỉ nhẹ nhàng thuận theo hắn đáp:"Nhất định sẽ trốn ra được!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play