Căn phòng của Phó Quan so với Văn Lãng Tây rõ ràng sáng sủa hơn nhiều, bước vào bên trong khiến người ta cảm thấy thoái mái an tâm.
Hai người mặt đối mặt ngồi trên ghế salon, bên cạnh đặt một bình nước đá tinh khiết cùng một hòm thuốc nhỏ.
"Đưa tay qua đây" Phó Quan nói.
Đôi mắt Văn Lãng Tây như trước vẫn gắn chặt trên mặt Phó Quan, hết sức chuyên chú mà nhìn khuôn mặt câu hồn kia của đối phương, cảm tưởng như hoàn toàn tách biệt với thế gian, luân hãm trong đó.
"Lãng Tây?" Phó Quan chọt chọt mi tâm đối phương, nhẹ giọng nói.
Bị động tác này quấy rầy, Văn Lãng Tây mới chớp chớp đôi mắt đã trở nên đau xót, thấy trên mặt Phó Quan nhàn nhạt nghi hoặc, không khỏi có chút lúng túng.
Thật là! lại bị mê hoặc đến mụ mị đầu óc.
"Duỗi cánh tay ra đây, để anh rửa sơ qua bằng nước đá trước cho em"
Nghe lời này Văn Lãng Tây mới muộn màng ý thức được chính mình sắp phải làm chuyện gì.
"Ừm.... Em không sao, hai ngày nữa là ổn rồi, không cần phải xử lý"
Văn Lãng Tây vẫn là không có dũng cảm đem cánh tay xấu xí của mình lộ ra trước mặt Phó Quan.
Thấy người này liên tục hai lần cự tuyệt mình, Phó Quan ẩn ẩn có chút nén giận, bị bỏng sao lại có thể không có chuyện gì, hắn đến tột cũng có coi thân thể mình là chuyện to tát không?
"Đi bệnh viện hoặc để anh xử lí, chọn đi" Phó Quan nghiêng mặt nhìn đối phương, dùng âm thanh lạnh lùng nói.
Văn Lãng Tây mím mím môi mỏng, hơi nhíu mày:"Thật sự không cần mà!"
Vừa dứt lời, Phó Quan đầu tiên mặt không thay đổi nhìn chằm chằm Văn Lãng Tây, một lúc lâu mới đứng dậy, mở ra tủ quần áo, lấy vali ra chuẩn bị thu dọn đồ đạc.
Văn Lãng Tây sửng sốt, hoảng hốt đứng dậy, bước nhanh tới bên cạnh Phó Quan, mạnh mẽ đè lại bờ vai đối phương, hai mắt nhìn chằm chằm anh, trầm giọng nói:"Anh muốn đi?"
Phó Quan nhàn nhạt nói:"Có đi hay không thì giá trị của anh cũng chỉ có như vậy, đi còn có thể cho em thanh tĩnh".
Văn Lãng Tây có chút lúng túng, hắn vừa nãy chính là dùng lý do này để đuổi Phó Quan, không nghĩ tới lại bị đối phương đáp trả lại nguyên vẹn.
"Anh giận à?" Văn Lãng Tây cúi đầu, đem khuôn mặt hai người kéo gần lại, đều có thể cảm nhận được hô hấp của đối phương.
Khoảng cách gần như vậy khiến Phó Quan có hơi chật vật "Không".
"Gạt người!" thời điểm Văn Lãng Tây nói hai từ này, đôi môi hai người cách đặt biệt gần, tựa như chỉ cần hơi hướng về phía trước đã có thể dán chặt vào nhau.
Cùng lúc đó, mùi hương của son môi trong đêm tối bao quanh hai người đặc biệt dụ hoặc, tạo nên một bầu không khí vô cùng ám muội.
"Em để anh xem, đừng đi!"
Thanh âm trầm thấp bên trong bao hàm quá nhiều thứ, có dục vọng, cũng có ái mộ, có thỏa hiệp, cũng có bất đắc dĩ....
Phó Quan nhìn thẳng vào đôi con ngươi đen sâu của đối phương, hơn nữa khoảng cách còn quá gần như vậy, tim bắt đầu mất kiểm soát điên cuồng nhảy loạn, nhịp thở cũng dần tăng lên.
Văn Lãng Tây cũng cảm nhận được sự biến hóa của Phó Quan, không tự chủ hé mắt, môi mỏng hơi giương lên, chậm rãi dựa lên trán đối phương, chăm chú nhìn.
Một lúc sau, trong không khí truyền đến một đạo âm thanh khàn khàn khêu gợi.
"Em muốn hôn anh"
Nói xong dừng một chút, bổ sung:"Nếu không ghét thì mở miệng ra".
Nghe giọng điệu gợi tình này, Phó Quan khí tức rối loạn triệt để, tim đập càng mãnh liệt hơn, bối rối không biết làm sao. .
ngôn tình hàiLần trước hai người chỉ là môi chạm môi một cái, cũng không có thâm nhập vào, nhưng lần này, Văn Lãng Tây muốn làm gì không cần nói cũng biết.
Tuy rằng lí trí của Phó Quan nhắc nhở anh không thể tiếp tục như vậy, nhất định phải từ chối, nhưng anh đúng là không thể thốt ra được một lời cự tuyệt nào, không làm nổi một động tác cự tuyệt nào.
Văn Lãng Tây thấy đôi môi Phó Quan giật giật, bên mép ý cười càng sâu hơn, dùng giọng mũi nhẹ nhàng nói:"Vậy em hôn đó, Phó ca ca!"
Nói xong xoa nhẹ gương mặt trẵng nõn nhẵn nhụi của Phó Quan, dùng tay cố định lại đầu đối phương, không chút do dự hôn lên bờ môi gợi cảm yêu kiều kia.
Nụ hôn này rất lâu, Văn Lãng Tây đầu tiên là dùng lưỡi liếm láp no đủ môi dưới của Phó Quan, sau đó nhẹ nhàng cọ xát, nghiền ép, khẽ cắn nhẹ một cái, theo hô hấp dần trở nên gấp gáp, động tác cũng từ ôn nhu trở nên mãnh liệt.
Thẳng thừng đem hai cánh hoa môi mỏng kia thưởng thức tận tình, mới cường thế mà đánh chiếm lãnh địa chưa từng bị xâm lược qua kia.
Do Phó Quan chưa từng có kinh nghiệm nên sau khi phản ứng lại thì đối phương đã cạy mở hàm răng anh, ở bên trong mà mạnh mẽ càn quét mọi ngóc ngách.
Trong miệng đột nhiên nhiều hơn một mảnh ôn nhuyễn, cảm giác này rất kỳ diệu, anh càng né tránh, môi lưỡi cường thế kia lại càng tấn công mãnh liệt, như một kẻ xâm lược xấu xa, cướp đoạt đi hết thảy dưỡng khí trong lồng ngực anh.
Anh bắt đầu hô hấp khó khăn, đầu bị người này gắt gao giam cầm, không cách nào động đậy, vậy nên chỉ có thể đưa tay ra, gân xanh nổi lên, gắt gao túm chặt vạt áo đối phương.
Nhưng người này cũng không bị lay động, vẫn tàn nhẫn xâm lược, do thiếu dưỡng khí nên mặt anh bắt đầu đỏ lên, cổ họng phát ra âm thanh vụn vặn biểu đạt sự khó chịu.
Thấy người đối diện khẽ run, Văn Lãng Tây mới từ từ chậm lại, buông bờ môi đối phương ra, để không khí từ khóe miệng anh có thể chen vào.
Văn Lãng Tây nhìn biểu tình giận dữ và xấu hổ kia của Phó Quan, không khỏi càng thêm hưng phấn, vốn định tiếp tục hôn lên lại bị đổi phương lấy tay ngăn lại.
Đầu Phó Quan bị cố định nhưng tay vẫn có thể động, cho nên anh bưng kín miệng mình, sắc mặt ửng hồng, ồ ồ mà hô hấp, trong mắt lấp lóe ánh nước, hai chân thon dài như không còn khí lực, run rẩy suy yếu mà chống đỡ thân thể.
Bị ngăn cản, Văn Lãng Tây cũng không tiếp tục, đáy mắt ôn nhu, đong đầy tình ý mà nhìn Phó Quan.
Mặc dù không tiếp tục hôn thêm nhưng tư thế của hai người vẫn duy trì trán kề trán như cũ.
Trước môi Văn Lãng Tây chính là ngón tay mảnh khảnh, thon dài của Phó Quan, tay người nọ cũng xinh đẹp như vậy, như vậy có thể ôm lấy tiếng lòng của hắn.
Vì vậy kìm lòng không đặng mà nhẹ nhàng áp sát tới, dịu dàng hôn lên ngón tay đeo nhẫn trắng trẻo của Phó Quan.
"Thơm quá...." Văn Lãng Tây thâm tình nhìn Phó Quan.
"Thật sự rất thơm, sao có thể thơm như vậy..."
Nhịp tim Phó Quan đập càng nhanh hơn, sắc mặt càng ngày càng đỏ, hai má càng ngày càng nóng, không biết là do đối phương hay do tự bản thân mình nóng.
"Là....son môi, không phải anh" Phó Quan nhỏ giọng giải thích, anh cũng không biết phải đáp lại như thế nào, chỉ có thể thuận theo lời nói của đối phương.
Văn Lãng Tây thấp giọng cười khẽ, thanh âm trầm thấp kia giây phút này đặc biệt câu hồn:"Không phải son môi, là anh!".
Phó Quan không biết người này lại biết khua môi múa mép như vậy, trong khoảng thời gian ngắn không biết đáp lại như thế nào mới phải.
Cũng may Văn Lãng Tây biết đủ thì ngưng, buông hai má nóng bỏng của Phó Quan ra, lui về sau nửa bước, cười nói:"Anh đỏ mặt!"
"Đâu có!" Phó Quan vội lấp liếm.
"Thật sự! nóng đỏ lên rồi!" Văn Lãng Tây trong mắt ý cười càng sâu hơn.
"Do nhiệt độ trong phòng quá cao mà thôi!"
Nội tâm Phó Quan kỳ thực rất không dễ chịu, bị một thằng nhóc nhỏ hơn hai tuổi khiêu khích thành như vậy, thật sự không biết nên có cảm thụ gì, hơn nữa đối phương vẫn đang là bệnh nhân của ba anh, anh vậy mà lại.....
Vừa nãy sao lại không từ chối chứ!!! Lần này tính chất sự việc triệt để thay đổi rồi!!!
Lần trước hôn còn có thể giải thích vì đưa than sưởi ấm, vậy lần này, lần này còn có thể coi là ấm áp sao?
Này rõ ràng chính là dục vọng trần trụi, anh cư nhiên đối với Văn Lãng Tây động tâm!!!
Văn Lãng Tây nhìn sắc mặt Phó Quan biến hóa, không khỏi càng thêm động lòng, nhưng rõ ràng là làm người thì phải biết điểm dừng, bằng không lần sau có muốn hôn cũng sẽ không dễ dàng như vậy nữa.
"Chán ghét sao? Anh thấy chán ghét nụ hôn này à?" Văn Lãng Tây thấp giọng hỏi.
Cái vấn đề này thì nên trả lời như nào, mặc dù mình k thấy ghét nhưng phải diễn đạt như nào? Không lẽ nói không đáng ghét sao? Này có phải hơi ám chỉ rõ ràng quá không?
Trong quá trình xoắn xuýt, Phó Quan đã điều tiết xong nhịp thở của mình, mạt ửng hồng trên mặt cũng đã nhạt bớt.
"Em...lại đây, anh xử lý vết thương cho em"
Phó Quan cảm thấy nói sang chuyện khác là biện pháp hữu hiện nhất đánh vỡ bầu không khí lúng túng lúc này.
Văn Lãng Tây không nghe được đáp án hắn muốn nhưng cũng không nghe được đáp án hắn sợ hãi nhất nên cũng không tiếp tục dây dưa nữa, cũng không dám ép bức người quá, vạn nhất bị dọa chạy hắn lại phải cô đơn một mình.
Một phút sau hai người lại quay về ngồi trên ghế salon, chỉ là bầu không khí không căng thẳng như lúc đầu nữa, còn nhiều hơn một tia ám muội.
"Duỗi cánh tay ra đây" Phó Quan nhẹ giọng nói.
Văn Lãng Tây ngoan ngoãn nghe theo, chỉ là vẫn nhìn chằm chằm biểu tình của Phó Quan.
Phó Quan một tay nhẹ nhàng nắm chặt cổ tay đối phương, một tay khác đem ống tay áo cẩn trọng chậm rãi vén lên.
Chờ vén đến chỗ khuỷu tay anh đã không còn dũng khí tiếp tục kéo lên nữa.
Quá kinh khủng!
Toàn bộ cánh tay gần như không sót lại một chỗ nào lành lặn!
Đây là bắt đầu từ lúc mấy tuổi a! Có những vết đã khép lại tạo thành một dấu ấn màu nâu, có vết tích vừa thành sẹo vẫn còn mang một màu đỏ sậm nhức mắt, còn cả những vết thương chưa khép lại được, cùng cái hố máu mới xuất hiện ngày hôm nay.
Ngoài ra, còn có cả những vết thương rất dài do dao cắt.
Này thật sự không thấy đau sao???
Bầu không khí kiều diễm vừa nãy tan biến không còn chút tăm hơi, lại một lần nữa trở nên nặng nề, nghiêm trọng.
Phó Quan cúi đầu nhìn vết thương của Văn Lãng Tây, bất tri bất giác có một giọt nước mắt rơi lên những vết thương chồng chất trên cánh tay kia.
Vào lúc này, trái tim treo lơ lửng đã lâu của Văn Lãng Tây rốt cuộc cũng rơi lại vào lồng ngực.
Đối phương không những không ghê tởm những vết tích hắn vẫn cho là dơ bẩn, xấu xí kia, thậm chí còn đau lòng hắn. Hắn đã lâu không biết cảm giác có người đau lòng cho mình là như thế nào.
"Đưa cánh tay còn lại đây...." Phó Quan khàn giọng nói.
Văn Lãng Tây nháy mắt khẽ run, mím mím môi mỏng, cẩn thận nói:"Không khác lắm!"
Dứt lời, Phó Quan nhẹ nhàng đá một cước lên bắp chân Văn Lãng Tây, đỏ mắt nói:"Về sau không được phép như vậy nữa!".
Một cước này không hề đau tí nào, Văn Lãng Tây cảm nhận được người này đang tức giận mình tự gây thương tổn cho bản thân.
Văn Lãng Tây ngơ ngác nhìn đôi mắt ứng hồng của người kia, không biết vì sao mũi hắn cũng đột nhiên có chút chua xót....
Đây chính là tư vị có người quan tâm sao!?
....
Phó Quan mất gần hai tiếng đồng hồ mới đem toàn bộ vết thương trên hai cánh tay Văn Lãng Tây xử lí xong, sắc trời đã rất muộn, qua thêm một chút nữa trời cũng sáng luôn.
Hai cánh tay Văn Lãng Tây bây giờ bị băng vải quấn lại như xác ướp, có cảm giác như người bệnh bị gãy xương nghiêm trọng.
"Đã nói là không cần bọc kín như vậy...."
Phó Quan nhàn nhạt lên tiếng:"Câm miệng!".
Văn Lãng Tây khẽ cười, ánh mắt không chớp nhìn chăm chú thân ảnh Phó Quan đang thu dọn lại hòm thuốc, một lúc sau mới không nỡ mà nói"Vậy....em về bên kia?".
Lời này vừa nói ra, thân ảnh Phó Quan khựng lại một chút, lại tiếp tục dọn dẹp hòm thuốc, tùy ý nói:"Không muốn ở một mình thì ở lại đi!".