Từ năm 18 tuổi đến 22, tính sơ sơ cũng chỉ có 1460 ngày. Thời gian dài như vậy, Mạnh Thịnh Nam nhắm mắt lại rồi mở mắt ra thì đã qua rồi. Dường như lại nhớ tới buổi chiều ngày 17/9/2006, cô kéo vali hành lý đứng ở cửa Trung Nam, nhìn mặt trời chói lọi trên đầu rồi đi vào.
Nửa năm trước khi tốt nghiệp, chân bận tới nỗi không chạm đất.
Khoảng thời gian đó mỗi ngày cô đều phải theo tiền bối ở tòa soạn báo chạy tới chạy lui bên ngoài, buổi tối về không được đi ra ngoài nữa, sau đó lại phải chuẩn bị báo cáo cho ngày hôm sau, thức tới 2, 3 giờ sáng mới được ngủ. Lý Đào còn khổ hơn cô, làm thực tập, mỗi ngày đều phải nhìn sắp mặt của cấp trên để sống, lo không còn đất sống ở Trường Sa.
Khoảng giữa tháng 5, công việc thực tập của Mạnh Thịnh Nam kết thúc.
"Viết thế nào rồi?"
Lý Đào mới chạy từ bên ngoài về, mệt mỏi ngồi trên ghế, lúc đó cô đang ngồi gõ bàn phím lạch cạch.
"Khoảng cách đạt yêu cầu còn xa lắm." Cô nói.
Lý Đào than một tiếng. "Không thử mười hai mươi lần cũng sẽ không gọi là luận văn tốt nghiệp."
Mạnh Thịnh Nam cười cười, con mắt nhìn chằm chằm vào Microsoft Word, đang nghĩ nên viết câu tiếp theo như thế nào. Trong ký túc xá, ngoại trừ cô và Lý Đào, những người còn lại đều phải kiểm tra, bây giờ chắc đang múa bút thành văn, vùi đầu trong thư viện tự học.
"Được rồi, cậu viết về đề tài gì thế?" Lý Đào hỏi.
"Sự phát triển của báo chí."
Lý Đào lại than một tiếng. "Tớ nói này, cậu tốt nghiệp xong thật sự không ở lại Trường Sa sao?"
"Ừ."
Mạnh Thịnh Nam dừng lại động tác gõ chữ, quay đầu nói. "Về Giang Thành thôi."
"Không phải là do Lục Tư Bắc đi du học nên cậu chịu đả kích chứ?"
Lý Đào hỏi xong rồi mới cảm thấy hối hận, Mạnh Thịnh Nam nhìn cô nàng một cái, chậm rãi lắc đầu. Từ khi Lục Tư Bắc đi, cô có thêm thời gian suy nghĩ, thật ra anh đi du học, làm sinh viên trao đổi rất tốt, ai cũng không thể cản. Nếu suy nghĩ kỹ một lần, hai người hình như chỉ mới bên nhau nửa năm, bây giờ cách xa nhau như vậy, thời gian làm việc và nghỉ ngơi cũng lệch nhau, ít khi liên lạc với nhau, thỉnh thoảng chỉ nhắn vài tin nhắn,
cũng chỉ là lời thăm hỏi thông thường.
"Tớ chỉ muốn về quê tớ thôi."
Lý Đào gật đầu. "Vậy bây giờ hai người các cậu..."
"Không biết nữa."
Anh không nói chia tay, cô cũng thế.
Lý Đào không hỏi thêm gì nữa, Mạnh Thịnh Nam tiếp tục vùi đầu viết luận văn. Vừa rồi mới nghĩ được nhiều như thế, bây giờ một chữ cũng không nghĩ được. Cô sững sờ nhìn máy vi tính, nhớ tới Giáng sinh năm ngoái có tuyết rơi, đêm hôm đó anh nói với cô. "Chuyện du học, anh muốn nghe ý kiến của em."
Lúc đó cô nở nụ cười. "Đương nhiên là em ủng hộ rồi."
Bây giờ nhớ lại, cũng là bắt đầu từ khi đó hai người từ từ xa nhau, Mạnh Thịnh Nam thở dài tắt văn bản đi, tìm một trò chơi giải sầu đề không suy nghĩ về vấn đề này nữa, chơi một lúc lâu cũng không cảm thấy hứng thú, cô ngẩng đầu hỏi cô nàng giường trên.
"Lý Đào, chuyện đi du học cậu thấy thế nào?"
Cô nàng nhìn lên trần nhà. "Có tiền đồ, đi một lần rồi cầm mấy cái bằng về nhà, nhìn ai cũng thấy tự tin."
"Nếu có cơ hội cậu có đi không?"
Một năm sau khi Chu Ninh Trì đi, Trương Nhất Diên cũng đi theo, một đi không thèm trở lại. Sau đó Lục Tư Bắc cũng đi, người bên cô đều đi những con đường khác nhau, chỉ có mình cô vẫn cứ đứng yên tại chỗ.
"Tớ không có tiền, không có gia thế cũng chẳng có ai chống lưng, lăn lộn ở Trường Sa cũng đủ mệt rồi." Lý Đào nói xong cười rộ lên len. "Bây giờ mục tiêu phấn đấu đầu tiên của tớ là phải - có - tiền."
Mạnh Thịnh Nam. "..."
"Nhưng mà năm ngoái tớ nghe một buổi tọa đàm, giáo sư kia nói cơ hội giàu có nhỏ lắm."
Mạnh Thịnh Nam "..."
Lý Đào giống như đang lầm bầm làu bàu nói. "Dọa ai chứ, tớ phải cố gắng giàu."
Mạnh Thịnh Nam. "..."
Cô nói chuyện với Lý Đào xong cả người cũng trở nên thoải mái, cô nghiêng đầu nhìn màn đêm đen kịt bên ngoài. Mấy năm trước Thích Kiều hỏi cô có ước mơ gì, khi đó trước mắt cô đều chỉ có bài vở, lúc đó cô nói với Thích Kiều. "Sách bán chạy, đi du lịch được nhiều nơi, có tiền đủ tiêu, làm được chuyện mình thích."
Thông báo QQ vang lên.
Cô lấy lại tinh thần, mở ra xem, là nhóm của lớp Văn 4 năm cấp 3.
Mạnh Thịnh Nam không có thói quen mở xem, đang muốn tắt đi ánh mắt lại dính chặt vào đó. "Phó Tùng", cái tên này lâu rồi cô chưa nghe cũng chưa gặp, sau khi tốt nghiệp cấp 3 thì chia tay nhau, bặt vô âm tín. Tài khoản QQ của cậu ta cũng giống như để trang trí, chưa bao giờ thấy online. Cô bình tĩnh lướt lên trên, phía dưới lại có người nói mấy câu về chuyện của cậu ta.
"Niếp Tịnh kết hôn rồi, các cậu biết không?" Có người đặt câu hỏi.
"What?"
Chuyện cụ thể thì không ai biết, Mạnh Thịnh Nam không xem nữa, chỉ nhìn lướt qua rồi tắt, trong thời gian mấy năm ngắn ngủi, ai cũng thay đổi rồi, cũng sắp thành người xa lại. Quen cũng được mà không quen cũng chẳng sao, 4 năm qua cô rất ít khi tham gia họp lớp, trong lớp cũng chẳng quen ai, có tới cũng chỉ ngồi cười từ đầu đến cuối.
Đêm hôm đó cô mất ngủ.
Một tháng đó cô liên tục sửa chữa luận văn.
Hôm Giang Tấn gọi điện thoại cho cô, Mạnh Thịnh Nam mới tới phòng làm việc của giảng viên nộp luận văn rồi về ký túc xa. Khi ấy thời tiết vẫn nóng nực, trên đường trường không có một ai, cô đi rất chậm, vừa đi qua sân bóng điện thoại trong túi đã vang lên.
"Đang bận gì sao?"
Giang Tấn cũng thay đổi rồi, sau khi Trương Nhất Diên đi cũng không vui vẻ như trước nữa. Năm nay lại thêm một năm anh ta lang bạc bên ngoài thế giới kia, một tờ bằng tốt nghiệp với anh ta cũng chẳng có gì quan trọng, bây giờ anh ta vẫn phiêu bạt bên ngoài, thích thì đi không thích thì ở.
Mạnh Thịnh Nam nói. "Phơi nắng thôi."
"Nghe giọng chắc là tâm tình không tệ." Anh ta nói.
"Anh đang ở đâu đấy?"
"Anh mới về trường học." Giang Tấn nói. "Ở bưu điện mua tạp chí, lại thấy tác phẩm mới của em rồi."
Mạnh Thịnh Nam cười.
"Có tiến bộ rất lớn, suy nghĩ cũng thế."
"Anh trai, em 22 rồi đấy."
Giang Tấn nở nụ cười. "Ừm, em gái lớn rồi."
"Không phải, tốt nghiệp rồi."
"Ừ, tốt nghiệp rồi."
Giang Tấn nói xong câu này cũng không nhiều lời với cô nữa, Mạnh Thịnh Nam cúp điện thoại, cô dọc theo con đường kia đi về phía trước, ánh mặt trời ấm áp chiếu trên người cô xua tan đi tất cả muộn phiền. Chiều năm 2010 ở Bắc Kinh, chàng trai kia cũng thế, đi về dọc theo con đường trong Học viện.
Ở một khía cạnh nào đó mà nói, hai người bọn họ cùng là một loại người..
Lúc Giang Tấn về ký túc xá, Lục Hoài đã ở đó, đang cùng Trì Tranh nói chuyện về thuật toán. Mới đẩy cửa ra đã thấy khuôn mặt sửng sốt của hai người kia, động tác ấn phím của Trì Tranh dừng lại, giương mắt nhìn Giang Tấn. Lục Hoài đứng lên, lắp bắp nói.
"Cậu....cậu con mẹ nó, sao về mà không gọi một cuộc?"
Giang Tấn bỏ túi xuống, giang hai tay ra. "Ôm một cái nào."
Lục Hoài và Trì Tranh liếc mắt nhìn nhau rồi nhìn về phía Giang Tấn đang nhếch môi cười kia, đồng loạt nở nụ cười xấu xa. Thừa dịp anh ta còn chưa phản ứng, hai người đã chen nhau áp Giang Tấn xuống mặt đất hành hung. Một trận ầm ĩ qua đi, thể xác lẫn tinh thần đều cảm thấy dễ chịu.
Ba người nằm trên mặt đất cười to.
"Hơn nửa năm nay cậu đi đâu?" Lục Hoài hỏi.
"Lưu lạc bốn phương."
Trì Tranh cười. "Chịu được sao?"
Giang Tấn hỏi. "Cái gì cơ?"
"Cô đơn." Lục Hoài bổ sung.
Giang Tấn chửi bậy một tiếng, hỏi Lục Hoài. "Tớ nói này, cậu còn cô đơn hơn tớ đấy, không phải sao?"
"Trì Tranh không cô đơn à, sao cậu không hỏi?"
Chàng trai bị nhắc tên khẽ hừ một tiếng.
Giang Tấn nhướng mày cười. "Mấy năm nay, hai tay cậu ta ôm bao nhiêu gái còn đếm không hết. Cậu không giống cậu ta, còn chưa có cả mối tình đầu."
Trong ký túc xá đột nhiên yên lặng.
Lục Hoài hỏi. "Biết vì sao tớ không yêu không?"
Giang Tấn. "Vì sao?"
Lục Hoài than một cái, nghiêm túc nói. "Sớm muộn gì cậu cũng gặp được người mình yêu, tại sao phải nuôi vợ người ta?"
Hai người khựng lại một giây, sau đó nở nụ cười. Nói chuyện vài câu, Trì Tranh đã đứng dậy tìm thuốc lá. Cậu tựa vào giường ngậm thuốc lá rồi bĩu môi nhìn Lục Hoài sau đó nói với Giang Tấn. "Thực ra cậu ta có theo đuổi một cô gái, học báo chí giống em gái nuôi của cậu."
Giang Tấn nhìn về phía Lục Hoài. "Thật hay giả đấy?"
Lục Hoài không mở miệng.
Trì Tranh giễu cợt, rít một hơi thuốc lá, nói. "Có một ngày, cậu ta đưa con gái nhà người ta tới bệnh viện, lúc bác sĩ làm thủ tục hỏi cô gái đó tên gì, cậu đoán xem Lục Hoài nói thế nào?"
"Nói gì?'
Trì Tranh liếm liếm môi. "Cô ấy tên Dương Si, Nhất, không phải, là Ti."
"Hahahahaha."
Lục Hoài đen mặt. "Sao cậu biết?"
"Tuần trước đi liên hoan, cậu uống nhiều nên nói ra." Trì Tranh nín cười. "Quên rồi sao?"
Lục Hoài hóa đá.
"Hahaha."
Giang Tấn cười, đột nhiên có người gõ cửa.
"Tiếng gì thế?" Giang Tấn ngừng cười, hỏi.
Trì Tranh ho khan hai tiếng, nói. "Chắc là...."
Cậu nói rồi liếc mắt nhìn trên giường rồi trên mặt đất, một mớ hỗn độn. Giang Tấn hiểu ra. "Kiểm tra vệ sinh?"
Tiếng đập cửa lại vang lên.
Mấy người ngưng tán dóc, luống cuống tay chân dọn dẹp phòng. Ký túc xá của con trai thông thường rất bừa bộn, cuối cùng người kiểm tra phê bình, cảnh cáo một trận, buổi tối không dọn sạch thì cắt điện 3 ngày. Đối với đám sinh viên gần tốt nghiệp, mỗi ngày đều phải đắm chìm trong công cuộc viết luận văn mà nói, đây là chuyện giết người không dao.
Hôm đó, lúc bọn họ dọn xong, trời cũng đã tối.
Lục Hoài định chuồn sớm đã bị hai người kia kéo lại, quét từ dười gầm giường ra một đống rác, con mắt hơi khựng lại, nhặt một quyển tạp chí lên hỏi Trì Tranh. "Của cậu à?"
Trì Tranh đang hút thuốc lá, nghe vậy ngó ra xem. "Cái gì cơ?"
"Quét từ dưới giường cậu ra này."
Trì Tranh nhíu mày lại.
Lục Hòa nói. "Đây là tuyển tập các tác phẩm lọt vào bán kết của cuộc thi viết, cậu cũng đọc sao?"
Trì Tranh lật vài tờ. "Không phải của tôi."
"Không phải?"
Trì Tranh suy nghĩ một lát, ngoài cậu ra chỉ có mình Giang Tấn, không còn ai đọc tạp chí nữa. Lúc đó Giang Tấn đang nghe điện thoại, không để ý lắm, cậu ném tạp chí lên bàn, một đống rác kia cuối cùng cũng dọn xong.
Dọn xong mệt không chịu được, Trì Tranh nằm trên giường nhắm mắt lại.
Giang Tấn và Lục Hoài đang nói gì đó, Trì Tranh ngủ không sâu, với tay lên bàn sờ thuốc, sau đó không hiểu tại sao lại cầm quyển tạp chí kia lên, cậu cắn thuốc lá lật vài trang ra, đều là mấy câu chuyện viết về thanh xuân, cậu nhếch môi, đang định gấp sách lại bỗng nhiên sửng sốt.
Góc bên trái trang số 29 của tạp chí số 28, là câu chuyện nhỏ.
"Chuyện cũ chỉ là chuyện cũ."
Tác giả Thư Viễn.
Khói thuốc vẽ lên cái tên mơ hồ đó. Trì Tranh nói không rõ cảm giác mình là gì, cái tên này xuất hiện trong Trầm Tư Lục kia, cho tới bây giờ vẫn khắc sâu trong tâm trí cậu. Lúc nhỏ cậu từng hỏi Trần Tư, cha đưa Trầm Tư Lục cho mẹ làm vật đính ước có phải vì tên mẹ có trong đó không?
Trần Tư cười. "Nếu như sau này có người đưa cho con quyển sách này thì con sẽ biết."
Đêm đó Trì Tranh mất ngủ.
Sau đó xảy ra rất nhiều rất nhiều chuyện, nhiều tới mức cậu không muốn suy nghĩ nữa. Trên đời này có rất nhiều người vẫn cho rằng cho đi thì sẽ nhận lại, cố gắng thì sẽ được đền đáp, thật lâu sau đó, Trì Tranh không tin vào quan niệm này nữa.
Khi đó bài biện luận tốt nghiệp của Mạnh Thịnh Nam mới kết thúc.
Cô đeo cặp sách từng bước từng bước đi về phía cổng trường, Lục Tư Bắc gọi điện thoại cho cô. Nước Mỹ bên kia chắc đang là buổi tối, giọng nói anh hơi uể oải nhưng vẫn tỉnh táo. Lục Tư Bắc hỏi cô. "Biện luận xong rồi sao?"
"Vâng."
"Thế nào?"
"Tạm được ạ."
Trả lời xong hai người cũng chẳng còn gì để nói nữa, có thể là do tín hiệu không tốt, chốc lát xong điện thoại tự cúp. Lục Tư Bắc không gọi được, nhắn tin cho cô. Anh nói chúc mừng cô, tốt nghiệp vui vẻ. Cô nhắn lại cho anh, sau đó một người nói giữ gìn sức khỏe, một người nói tạm biệt.
Cô trả lời xong, xuống lầu rồi rời đi.
- Thượng Bộ (Hoàn)