Trong ấn tượng của tôi, câu truyện này kết thúc vào ngày Lễ tình nhân.
Khoảnh khắc viết hai chữ "hoàn thành", tôi cảm thấy thư giãn khôn tả, như thể hạt giống tôi gieo mầm đã nở thành hoa. Khi ấy bà ngoại tôi đang thêu thùa trong lúc đợi tôi đi ngủ như thường lệ.
Mãi cho tới tận mười một, mười hai giờ đêm ở Urumqi tôi mới chìm vào giấc ngủ.
Ngoài cửa sổ tuyết rơi dày đặc, tôi đóng máy tính lại, trườn đến bên cạnh bà ngoại. Lúc này, ông ngoại sẽ mang một đĩa trái cây vào, vui vẻ trò chuyện với hai bà cháu một lát rồi mới về phòng mình.
Nói thật, những ngày tháng ấy tôi chẳng vui vẻ là bao.
Lượng cơm ăn một ngày ba bữa còn chẳng bằng một bữa hồi xưa, uống thuốc nhiều hơn uống nước. Tôi đi từ Tây An đến Tân Cương, thử rất nhiều loại thuốc từ thuốc Tây đến thuốc Bắc, rồi châm cứu, cái gì tôi cũng thử. Nhiều khi nằm mơ mà nước mắt tuôn rơi. Bà ngoại thường hay vỗ lưng hát ru tôi bằng khúc hí Tần Khang, mèo con cuộn mình nằm đuôi giường và chúng tôi từ từ chìm vào giấc ngủ.
Tôi hãy còn nhớ mình bắt đầu sáng tác truyện từ tháng Mười năm 2016.
Khi ấy, tôi vẫn đang phấn đấu cho tương lai trong phòng tự học ở trường, ngày nào cũng nhìn thấy một chàng trai đội mũ lưỡi trai. Dáng người cậu cao gầy, gương mặt nhỏ nhắn, khi cười trông khá lưu manh, dễ gợi người ta nhớ đến tuổi trẻ.
Vậy là tôi đã nảy ra ý tưởng viết "Hào hoa phong nhã".
Sau khi viết xong câu truyện này, có rất nhiều độc giả hỏi tôi nhân vật Trì Tranh có nguyên mẫu hay không, tôi trả lời rằng một nửa. Chàng trai trong ký ức của tôi là bạn học thời đại học, số câu chúng tôi nói với nhau chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Tôi không giỏi giao tiếp, lúc nào cũng sống trong thế giới của riêng mình.
Theo những gì nghe được từ mọi người, tôi biết cậu ấy là một người đa tình, thích những bạn nữ xinh đẹp, thích hút thuốc, thường qua đêm bên ngoài và thay bạn gái như thay áo.
Nhưng cho tới nay, trong lúc nói chuyện cùng bạn bè nhắc tới cậu ấy, lòng tôi vẫn rung động.
Vào năm hai, lớp tôi có một buổi thực tập, chúng tôi phải đến một thị trấn ở xa. Nơi đó có sườn đồi cao và những đồng cỏ xanh mướt, chúng tôi tình cờ được sắp xếp chung nhóm. Một ngày nọ trời đổ mưa, bạn học đi cùng đã chạy tuốt mù xa. Cậu ấy và tôi bước chầm chậm, cũng là những người còn sót lại trên sườn đồi vừa dài vừa trơn ấy, cậu đi bên cạnh tôi. Tôi và cậu ấy cách nhau một bụi cỏ dài, cậu ấy đi nhanh lắm, thỉnh thoảng hay cố tình dừng lại đợi tôi.
Có lẽ khi ấy tôi đã nghe được nhịp tim đập của mình. Mấy hôm trước, tôi trò chuyện cùng biên tập, hỏi rằng có thể viết một đoạn tái bút hay không, cô ấy đồng ý. Thế là tôi đã viết một đoạn bộc bạch nho nhỏ này, xem như một kết cục hoàn hảo cho mối tình thầm thương thuở thiếu thời.
Cuối cùng, tôi vẫn muốn cảm ơn rất nhiều rất nhiều người.
Cảm ơn những bạn độc giả đã đồng hành và cổ vũ tôi suốt chặng được này, cảm ơn ông bà ngoại luôn cho tôi sự ấm áp và an tâm, và còn các bạn blogger đề xuất cuốn sách này, đương nhiên quan trọng nhất là ảm ơn bạn biên tập xinh đẹp đáng yêu đã cho in cuốn sách này.
Có các bạn, nên mới có một cuộc đời tuyệt đẹp cho "Hào hoa phong nhã".
Điều quan trọng nhất của một người sống trên đời này chính là hạnh phúc, dù bạn trải qua điều gì thì đến cuối cùng đều sẽ trở thành tài sản quý giá nhất. Vậy nên tôi luôn biết ơn những khó khăn vất vả trong cuộc đời này, để chúng ta được lột xác và trưởng thành. Cuối cùng, hãy nhớ rằng phải sống thật dũng cảm nhé.