“Tôi đã chuẩn bị người cho trường hợp phải mở rộng phạm vi tìm kiếm ra nhiều địa điểm khác nhau. Tất cả đã sẵn sàng.”
Kỳ Phương Nhan đưa tay VỖ VỖ vai Lăng Quốc Thiên thay cho lời động viên.
Hai người đàn ông đều đã từng trải không biết bao nhiêu chuyện cùng nhau.
Họ là những người có thể hô mưa gọi gió, làm việc gì đều tính toán đạt
đến độ thành công và chính xác cao nhất.
Nhưng trong thời điểm này chỉ một đêm ngắn ngủi họ mới thực sự thấu hiểu cảm
giác bất lực, cảm giác đêm dài vô tận tới nhường nào.
“Cô ấy, chắc là sẽ hận tôi lắm.” Lăng Quốc Thiên lẩm bẩm, tự nói với chính mình.
“Chính tôi đã làm cho cuộc đời của cô ấy trở nên tồi tệ, nếu không có tôi, nếu không vì đêm. hôm đó, cuộc đời của cô ấy sẽ tươi đẹp biết bao nhiêu.
Chính tôi đã phá hủy cô ấy. Khi biết sự thật, tôi đã mong rằng sẽ chôn vùi sự thật đó vĩnh viễn, giành cả cuộc đời này để bù đắp cho cô ấy, tốt nhất
là cô ấy đừng bao giờ biết về sự thật đó.
Nhưng giờ đây chỉ cần tìm được cô ấy, thì dù sự thật đó có khiến cô ấy hận
tôi, căm thù tôi, trả thù tôi, tôi cũng sẽ chấp nhận hết, chỉ cần cô ấy
được bình an.”
Lăng Quốc Thiên nhìn xoáy vào tờ bản đồ trải trên bàn, như thể Trương Tú Anh là một chấm nhỏ bé nào đó trên bản đồ này, chỉ cần anh cứ nhìn vào đó,
quan sát nó là có thể sẽ tìm ra được cô. Mái tóc đen của anh xõa xuống
trán che lấp đi đôi mắt đã thâm quầng khiến người khác nhìn thấy cũng
không khỏi xót xa.
Trong lòng Lăng Quốc Thiên, ngoài sự lo sợ, bất an, sự thất vọng còn có cả sự hối hận, tự trách.
Giá như anh điều tra sớm hơn, giá như anh biết rằng đó là cô sớm hơn. Giá
như anh nói cho cô biết, anh và Thịnh Thiên Vỹ thực ra chỉ là một người
sớm hơn. Giá như anh không dùng sự trao đổi thân phận đó để coi như là
một phép thử lòng cô. Giá như... Nếu trên đời này có giá như thì đã chả
có những sự tiếc nuối, hối hận, đau khổ của nhân loại.
Lăng Quốc Thiên cười khổ, hai tay siết chặt
vào nhau, đầu gục xuống. Cuộc đời không giống như những câu chuyện tình yêu trong tiểu thuyết, dù anh có là soái ca ngời ngời, nắm trong tay cả
khối tài sản kếch xù cũng không có nghĩa là anh có thể nhìn thấy được
mọi thứ trên thế gian, cũng không phải là anh có thể dùng tiền để hóa ra được một người con gái bằng xương bằng thịt. Nếu có thể như trong tiểu
thuyết anh cũng sẵn sàng dùng cả gia sản của mình chỉ để tìm được cô.
Điện thoại của Kỳ PHương Nhan rung lên, anh nhìn số điện thoại rồi đứng dậy đi sang một góc bấm nút nghe.
Đầu dây bên kia giọng Đặng Việt có chút gấp gáp. Kỳ Phương Nhan đã đặc biệt dặn Đặng Việt thời điểm này mọi tài liệu điều tra được đều sẽ báo với
anh trước, anh sẽ trực tiếp nói với Lăng Quốc Thiên.
“Đã tra ra được, đêm qua có một người đàn ông nhận chở một toán khách rời
khỏi thị trấn với số tiền khá lớn. Nhưng trong số họ không có ai là phụ
nữ. Có ba người đàn ông, nói giọng dân tộc thiểu số phía bắc, họ tới
nghỉ tại một nhà nghỉ trong thôn vài tiếng sau đó rời đi bằng xe ô tô,
buổi tối họ về nhà nghỉ lấy đồ đạc rồi thuê xe đi, họ nói rằng xe bị bão cát chôn vùi mất” Đặng Việt nói một hơi dài.
“Biển số xe? Điểm đến? Nhận dạng?” Kỳ PHương Nhan hỏi luôn vào các điểm trọng yếu của vấn đề.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT