Nhưng hơn hết, anh hiểu ra rằng cô thực sự thấu hiểu anh, hiểu được nỗi sợ
hãi trong lòng anh, cũng hiểu được tình cảm anh giành cho cô. Lần đầu
tiên Kỳ Phương Nhan thấy Lisa khóc, cô khóc như một đứa trẻ khi anh gật
đầu.
Khi ánh nắm tay cô thật chặt, hôn lên từng tấc da thịt trên mắt, trên môi
cô. Giữa họ không cần lời nói, tất cả chỉ cần một cái đan tay thật chặt
có thể gắn kết hai con người độc lập, tính cách đối lập với nhau.
KHông rời.
Cũng vì vậy Kỳ Phương Nhan và Lisa càng thấu hiểu tình cảm của Lăng Quốc
Thiên giành cho Trương Tú Anh, tìm được một người khiến mình lo lắng,
khiến mình quan tâm thật sự rất khó. Đối với người như Lăng Quốc Thiên
lại càng khó hơn, vậy mà giờ đây, Trương Tú Anh sống chết như thế nào
còn chưa ai rõ.
Kỳ Phương Nhan nhìn sang túi ngủ phía xa của Lăng Quốc Thiên, thấy chiếc
túi vẫn gọn gàng chưa từng bung ra, anh biết Lăng Quốc Thiên chưa hề
chợp mắt chút nào.
Kỳ Phương Nhan rút tay khỏi mặt Lisa, anh chuẩn bị đi tìm Lăng Quốc Thiên
đúng lúc đó Lisa mở đôi mắt tròn xoe nhìn anh mỉm cười.
“Anh nhìn em lâu thế, còn sờ mặt em, tính lợi dụng xong rồi bỏ đi ngay à?” Lisa cười tinh ranh nhìn anh,
“Em tỉnh dậy từ lúc nào?” Kỳ PHương Nhan không ngạc nhiên lắm về hành động của Lisa.
“Được một lúc rồi, từ lúc anh sẽ mặt em” Lisa đưa tay nắm lấy tay Kỳ Phương Nhan.
“Vậy là em chiếm tiện nghi của anh mới đúng, mới sáng sớm đã quyến rũ anh,
lại còn lừa anh để anh vuốt ve mặt em lâu vậy. Tối qua em ngủ có ngon
không?” Kỳ Phương Nhan di di ngón tay cái trong lòng bàn tay Lisa.
“Cũng tạm, nhưng anh ấy chắc không chợp. mắt. Để em chuẩn bị gì đó, anh bảo
anh ấy ăn một chút, dù có chuyện gì thì việc cần nhất vẫn là phải có sức khỏe để giải quyết.” Lisa nhanh chóng đứng dậy, sắp xếp lại túi ngủ gọn gàng.
Phong cách của cô lúc nào cũng vậy, nhanh gọn, dứt khoát, nhưng cũng rất biết cách quan tâm tới người khác.
“Anh ra chỗ anh ấy trước” Kỳ Phương Nhan cũng đã gấp gọn gàng đồ của
mình.Anh cầm hai túi ngủ của mình và Lisa để vào trong góc chất đồ sau
đó đi tìm Lăng Quốc Thiên.
Kỳ Phương Nhan bước về phía bàn làm việc dã chiến, anh đoán rằng từ tối hôm qua tới giờ Lăng Quốc Thiên vẫn luôn ở đó.
Trước mặt anh không phải là một Thịnh Thiên Vỹ - Lăng Quốc Thiên người đàn
ông đứng đầu hai tập đoàn lớn, hô mưa gọi gió nữa. Ngược lại trước mặt
anh là một người đàn ông với bóng lưng cô đơn, gương mặt tiều tụy, đôi
mắt trũng sâu vằn lên những tia máu.
“Cậu đã hút bao nhiêu thuốc?” Kỳ Phương Nhan nhíu mày, nhìn đống đầu lọc thuốc chi chít dưới đất.
“Tôi vẫn luôn quan sát máy quét, không thấy bất kỳ tín hiệu nào? Có khi nào
bọn chúng đã phát hiện ra chiếc đồng hồ và phá hủy nó?” Lăng Quốc Thiên
không trả lời câu hỏi của Kỳ Phương Nhan mà anh như đang tự độc thoại
với chính mình.
“Cũng không nằm ngoài khả năng đó, nhưng chúng ta vẫn còn hi vọng. Phía thị
trấn Đặng Việt đã đích thân tới xử lý. Tình hình này không thể kết thúc
trong một sớm một chiều vì vậy cậu nên giữ sức” Kỳ Phương Nhan kéo ghế
ngồi xuống bên cạnh Lăng Quốc Thiên.
“Thị trấn rất nhỏ, dân cư không nhiều, trong vòng buổi sáng nay có thể sẽ có kết quả” Kỳ Phương Nhan nói thêm.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT