Editor: Thiên Hy
Beta: Diệp Song Nhi
************
Ánh mắt Cố Vị Hi lạnh như băng nhìn Tô Trầm Ngư chằm chằm, hắn là nam chính trong sách nên bề ngoài đúng thật không tồi, tuy khẩu trang che đi nửa khuôn mặt chỉ để lộ đôi mắt nhưng thông qua đó vẫn có thể tưởng tượng được cả khuôn mặt.
Nhưng mà Tô Trầm Ngư ở Thiên Khải quốc đã thấy rất nhiều trai đẹp rồi, mỗi thái giám trong cung đều tìm dựa theo yêu cầu của cô —— ở nơi rộng lớn như hoàng cung muốn nhìn thấy mấy tiểu thái giám xinh đẹp cũng không phải việc khó.
Cho nên khuôn mặt của Cố Vị Hi trong mắt Tô Trầm Ngư cũng khá bình thường, không có gì quá nổi bật.
Cô sờ sờ khẩu trang trên mặt, giải thích: “Anh Vị Hi, anh đừng hiểu lầm, em đeo khẩu trang là vì em thấy anh đeo, ngày hôm qua Thiên Tập nói với em hình như dạ dày của anh có vấn đề, sẽ không có gì việc gì chứ…… Ôi, Thiên Tập kêu em đừng nhắc đến việc này, xin lỗi, không phải em ghét anh đâu!”
Ánh mắt trong trẻo của cô nhìn vô cùng chân thành, nhẹ nhàng chụp nồi lên đầu Tô Thiên Tập.
Gân xanh trên trán Cố Vị Hi hơi giật, biết được ‘bệnh’ của mình bị Tô Thiên Tập nói cho Tô Trầm Ngư, chuyện đó đã giải thích vì sao vừa rồi cô hận không thể ngồi cách hắn xa nhất.
Hắn hít sâu, ép cơn giận xuống, sau đó lạnh lùng mở miệng, âm thanh trầm thấp: “Không cần gọi là anh.”
Chuyện này mà cũng tỏ vẻ nguy hiểm, khi bổn cung đang nhảy Disco trên đầu hoàng đế thì anh còn chưa biết ở nơi nào đâu… Tô Trầm Ngư mở to mắt, ủy khuất mở miệng: “Nhưng…Bác Cố nói sau này em chính là em gái của anh mà…”
Vừa dứt lời, vành mắt cô đỏ lên: “Em biết là trước kia em tùy hứng, không nhìn rõ anh cùng Thiên Ngữ thích nhau, anh không nói, Thiên Ngữ cũng không nói, anh lại ưu tú như vậy, em, em thích anh có sai sao?”
“Anh lại đồng ý đính hôn với em… Nếu anh nói không thích em sớm một chút, không muốn cùng em đính hôn, em cũng sẽ không…” Cô cúi đầu nghẹn ngào, bả vai gầy hơi run lên.
Tuy bây giờ Cố Vị Hi đang rất tức giận, nhưng lúc này lại thấy cô khóc, những suy đoán lúc trước tan thành mây khói.
Tô Trầm Ngư chưa từng khóc trước mặt hắn, cũng chưa từng thấy cô ủy khuất đến mức phát khóc.
Hắn nhớ hôn ước lúc trước, lại nghĩ đến chuyện cô chỉ mới trở về.
Khi còn nhỏ hắn đã làm lạc mất cô, tuy rằng chuyện đó cũng không hoàn toàn là trách nhiệm của bản thân, nhưng hắn nghĩ, trừ tình yêu, mọi thứ khác đều có thể bù đắp cho cô.
Khi biết cô thích hắn, hắn ngay lập tức muốn giải trừ hôn ước, người hắn thích là Thiên Ngữ, là cô gái mà hắn che chở từ nhỏ đến bây giờ.
Hắn muốn tìm Tô Trầm Ngư nói rõ ràng, nói rõ chuyện hắn không có khả năng thích cô, nhưng Thiên Ngữ giữ hắn lại, đau khổ cầu xin. Cô ấy nói Trầm Ngư phải chịu khổ ở bên ngoài nhiều năm như vậy, cô ấy đã cướp đi cuộc sống đáng ra là của Trầm Ngư, không thể đến vị hôn phu cũng cướp đi, cho dù bọn họ thích nhau đi nữa, cũng không thể bỏ mặc Trầm Ngư, hắn cần chịu trách nhiệm với Trầm Ngư.
Vì thế, cô ấy tình nguyện từ bỏ đoạn cảm tình này.
Chỉ là Thiên Ngữ nhiều năm như vậy vẫn luôn không tranh không đoạt, sau khi Tô Trầm Ngư trở về cô ấy càng không quan tâm đến bản thân mình.
Nhưng mà từ nhỏ đến lớn, có chuyện gì mà hắn không nghe theo Tô Thiên Ngữ chứ.
Nếu chuyện này là mong muốn của Thiên Ngữ, vậy hắn……nghe theo cô ấy vậy.
Yêu một người, không phải là yêu tất cả của người đó sao.
Bởi vậy, cho dù Cố Vị Hi không thích Tô Trầm Ngư, nhưng cũng không nói thẳng ra với Tô Trầm Ngư, miễn cho Tô Trầm Ngư đau khổ. Nhưng mà lần kia, hắn vô tình nghe được Thiên Ngữ và mẹ Tô nói chuyện.
Cô ấy đau lòng cầu xin mẹ Tô đừng đi tìm Tô Trầm Ngư, cũng đừng đi chất vấn Tô Trầm Ngư, chuyện đó làm cô ấy thấy rất có lỗi.
Nghe thêm mới lúc nữa hắn mới biết rõ, sở dĩ Thiên Ngữ cầu xin hắn đừng hủy hôn là do Tô Trầm Ngư ép cô ấy! Bọn họ đều có nghĩa vụ đền bù cho Tô Trầm Ngư!
Chuyện này làm trong lòng Cố Vị Hi không khỏi sinh ra tâm lý chán ghét đối với Tô Trầm Ngư.
……………….
Trong đầu hắn tự động nhớ đến video trong hotsearch, nghĩ đến những lời cô nói, vẻ mặt lúc đó, cơn tức giận từ từ biến mất.
Cô nói đúng, nếu hắn sớm nói rõ ràng, có lẽ mọi chuyện sẽ không như bây giờ.
“Đừng khóc.”
Tô Trầm Ngư ngẩng đầu, hai mắt đỏ bừng nhìn hắn, ánh mắt làm trong lòng Cố Vị Hi mềm nhũn, nhớ tới lúc trước cô yên lặng làm hắn vui, lúc nói chuyện âm thanh cũng nhu hòa hơn: “Em ở trường học nói…”
Cô gái vội vàng cắt ngang lời hắn, khóe mắt chứa đầy nước mắt: “Em đến trường báo danh, không ngờ các bạn học lại nhận ra em, em lập tức giải thích cho bọn họ nghe, cũng nói với bọn họ là đừng mắng…Anh Vị Hi, anh còn muốn em làm gì nữa đây, hotsearch cũng không phải chuyện em có thể khống chế…”
Cố Vị Hi nói không ra lời.
“Lúc này anh đến đây là muốn lấy lại chìa khóa căn chung cư sao?” Cô giơ tay lau nước mắt, bắt đầu lục túi, “Em sẽ đưa cho anh ngay đây.”
Cố Vị Hi nhíu mày: “Thứ anh tặng, chưa từng có chuyện lấy lại.”
Tô Trầm Ngư dừng động tác, nhìn hắn không nói lời nào, nghĩ thầm, anh nếu dám lấy lại, bổn cung lấy mạng chó của anh.
“Vậy em an tâm rồi,” Cô nước mắt rưng rưng bật cười, nhẹ giọng nói, “Em cho rằng anh Vị Hi là trách em hại anh với chị bị mắng trên hotsearch, mới vội vàng chạy tới.”
Cố Vị Hi dưới ánh mắt cô, chật vật dời tầm mắt, bởi vì cô nói không sai.
Hắn vốn chính là tới hỏi tội.
“Anh Vị Hi, anh yên tâm đi, em sau này sẽ không thích anh, em sẽ xem anh như anh trai của mình, giống như hồi còn nhỏ vậy.” Tay cô ngoan ngoãn đặt ở trên đầu gối, nghiêm túc nói.
Khi cô nhắc đến hồi còn nhỏ, Cố Vị Hi không tránh khỏi nhớ tới bộ dáng lúc đó của cô, hắn trầm mặc vài giây, ma xui quỷ khiến hỏi: “Ở đây có quen không?”
“Có có, phòng anh mua thật tốt nha.” Cô gật đầu thật mạnh, “Em rất thích.”
Tầm mắt hắn xẹt qua đỉnh đầu của cô, lúc trước Tô Trầm Ngư không biết cố ý hay vô tình mà bắt chước Tô Thiên Ngữ, chuyện đó Cố Vị Hi đều thấy, nhưng Tô Trầm Ngư và Tô Thiên Ngữ không giống nhau, hơn nữa Tô Trầm Ngư luôn âm trầm, không thích nói chuyện, thế nên cô bắt chước quả thật là không ra gì, nhìn rất khó coi.
Giờ phút này Cố Vị Hi mới nhớ tới, Tô Trầm Ngư chỉ mới vừa thành niên không lâu, suy nghĩ không chu toàn, có lẽ cô thật sự không có tâm tư khác.
“Chuyện sang tên, ngày mai anh sẽ kêu trợ lý làm.” Hắn nhàn nhạt nói, “Nếu như em đã báo danh ở đại học C, phải cố gắng học tập, giới giải trí là một vũng nước đục, không cần quan tâm mấy chuyện khác.”
“Em đang định nói với anh chuyện công ty muốn hủy hợp đồng với em.” Tô Trầm Ngư nhìn người đàn ông đối diện, thấy trong mắt đối phương lộ ra biểu tình không ngoài ý muốn. Như vậy chắc chắn công ty muốn hủy hợp đồng là do Cố gia cảnh cáo.
Cố Vị Hi gật đầu, bình tĩnh nói: “Hủy hợp đồng cũng tốt, em cứ an tâm đi học đi.”
Tô Trầm Ngư trong lòng ‘ồ’ một tiếng, tra nam có chút kỹ thuật diễn nha.
“Đúng rồi, anh Vị Hi, em biết anh với Thiên Ngữ sẽ không trách em chuyện hotsearch, nhưng mà ba mẹ……” Trong mắt cô hiện lên vẻ cô đơn, ngón tay đặt trên đầu gối bất an hơi khuấy động, “Anh có thể giúp em nói cho bọn họ một chút không? Nói bọn họ đừng mắng em, em cũng sẽ cảm thấy khó chịu……”
Cố Vị Hi: “Được.”
Thiếu nữ hơi cười, đôi mắt phiếm hồng giống như có chứa ánh sáng: “Cảm ơn anh Vị Hi.”
Cố Vị Hi ngẩn ra, có chút không tự nhiên rũ mi xuống, không có gì để nói nên hắn đứng dậy định rời đi, mắt liếc qua Tô Trầm Ngư ngồi ngay ngắn ở sofa đối diện, không có ý định đứng lên.
Trong lòng xẹt qua suy nghĩ không rõ, hắn bước nhanh ra ngoài, sau đó nghe được phía trong truyền đến âm thanh mềm mại của thiếu nữ: “Anh Vị Hi, hẹn gặp lại~”
Trước kia Tô Trầm Ngư nói chuyện, nếu không phải là cẩn thận từng ly từng tí thì cũng là vô cảm, nghe nhiều trong lòng cũng cảm thấy không thoải mái.
Cho đến khi ra khỏi cửa, Cố Vị Hi mới bỗng nhiên ý thức được, Tô Trầm Ngư so với trước kia thay đổi rất nhiều, hình như tự tin lên không ít?
*
Tô Trầm Ngư tìm cái giẻ lau, lau đi lau lại chỗ Cố Vị Hi vừa ngồi ba lần, mùi nước sát trùng quá gay mũi, cô không định làm khó cái mũi của mình, vì thế cô xịt nước hoa khắp phòng, đợi một lúc mới cởi khẩu trang ra.
Trong không khí có hương hoa tươi mát làm tâm tình của cô rất dễ chịu, đáng tiếc vừa rồi lau ghế làm cho eo có chút mỏi, Tô Trầm Ngư nằm trên ghế xích đu, lần nữa hoài niệm mấy tiểu thái giám tuấn tú trong tẩm cung.
Cô bắt đầu tự hỏi một cách nghiêm túc —— nếu cô có tiền, có phải cũng có thể thuê một đống trai đẹp làm người hầu?
Điện thoại vang lên.
Là lớp học đàn mới mở trong trường, ngày mốt sẽ họp lớp.
Tô Thiên Tập cũng gửi tin nhắn đến:
【Đều tại chị, mấy người ngu ngốc trên mạng mắng làm chị hai khóc kìa!!!】
Thấy biểu hiện của cậu ngày hôm qua còn ổn, Tô Trầm Ngư mới bắt đầu trả lời:
【Khoảng thời gian trước chị bị cư dân mạng mắng, cũng không thấy em quan tâm đến.】
Wechat hiện lên ‘đối phương đang nhập’ nửa ngày, sau đó không có động tĩnh.
Khoảng hai phút sau, một bao lì xì được gửi qua
Tô Trầm Ngư ấn mở, hai trăm nhân dân tệ.
Lúc này, Wechat hiện lên tin nhắn của Trần Mặc Sinh.
【Còn ở trường học không?】
【Em về nhà rồi.】
【Vậy đã ăn cơm chưa?】
Nghĩ đến khuôn mặt tuấn tú của đối phương, Tô Trầm Ngư: 【Còn chưa đâu, đói.jpg】
【Anh cũng chưa (mặt cười), ăn cùng nhau nhé?】
【Được nha.】
Mười mấy phút sau, Tô Trầm Ngư xách túi xách ra khỏi cửa, đứng ở ven đường tiểu khu thì nhìn thấy Trần Mặc Sinh.
Trần Mặc Sinh đã thay quần áo, anh ta mặc cái áo hoodie ngắn tay, trên mũ có hai màu đen trắng, một tay cắm trong túi quần, tay còn lại cầm điện thoại cúi đầu xem, giày thể thao sạch sẽ, lộ ra mắt cá chân xinh đẹp.
Anh ta đứng bên cạnh một chiếc xe đạp.
Cảnh đẹp ý vui.
Tô Trầm Ngư vừa lòng gật đầu.
Anh ta ngẩng đầu, thấy Tô Trầm Ngư đến gần, sống lưng thẳng lên, trong mắt có một tia khẩn trương. Anh ta không nghĩ tới vừa ước sẽ hẹn được Tô Trầm Ngư, bây giờ thật sự hẹn được rồi.
“Chuyện trên mạng……” Vừa mở miệng đã ảo não, tức bản thân mình cái hay không nói, toàn đi nói cái dở, cô chắc chắn không muốn nhắc tới việc đó.
Tô Trầm Ngư hơi cười, đeo khẩu trang lên: “Suýt chút nữa đã quên chuyện hotsearch trên mạng rồi, em bị nhận ra cũng không sao, nhưng nếu liên lụy anh thì không tốt.”
Trần Mặc Sinh định nói không sao, nếu anh ta đã dám chủ động hẹn cô, thì đã nghĩ tới chuyện đó rồi, nhưng lại cảm thấy nếu mình nói như vậy thì có vẻ giả tạo quá, vì thế anh ta gật gật đầu, trực tiếp bỏ qua chủ đề này: “Em muốn ăn gì?”
“Anh là đàn anh, quen thuộc với nơi này hơn em, hay anh đề cử đi.”
“Đằng sau trường có một quán cá nướng, hương vị không tồi, chúng ta đến đó thử xem?”
“Nghe anh hết.”
Mắt Trần Mặc Sinh tràn ngập ý cười.
“Anh chở em nhé?” Hắn chỉ chỉ chiếc xe đạp, cẩn thận hỏi.
Tô Trầm Ngư đương nhiên không định làm khổ chân mình: “Cảm ơn đàn anh.”
Vành tai Trần Mặc Sinh nóng lên.
Ngồi trên ghế sau, Tô Trầm Ngư không chút do dự vòng tay qua eo Trần Mặc Sinh, người phía trước thân thể cứng đờ, sau đó hình như thiếu nữ nhận thấy hắn không được tự nhiên, vội buông tay.
Mặt Trần Mặc Sinh phiếm hồng: “Em đừng buông tay, ôm chặt vào.”
“Được ạ.”
Tô Trầm Ngư thoải mái vòng tay qua eo anh ta một lần nữa, bên dưới cảm giác khá tốt, người này cực giống tiểu soái ca Tiểu Sinh Tử, vậy mà lại có cơ bụng.
Rất tốt……
Nghĩ đến chuyện vừa mới quen biết không lâu, sợ dọa đến đối phương, cô quy củ vòng tay qua eo của Trần Mặc Sinh, không làm bất kì động tác dư thừa nào khác.
Sau vài phút thì tới quán cá nướng mà Trần Mặc Sinh nói, bên trong có không ít người, cũng may còn phòng trống, Trần Mặc Sinh che chở giúp Tô Trầm Ngư tiến vào trong.
“Bên kia không phải Trần Mặc Sinh sao?” Sau khi hai người ngồi xuống, một nam sinh ngồi cùng đám bạn cách bàn của bọn họ không xa nói.
“Nghe nói anh ta trong khoa truyền thông chưa từng qua lại với nữ sinh, lần này thế mà lại hẹn một đàn em khóa dưới, thật thú vị.”
“Tiếc là không thấy được khuôn mặt của em ấy, nhưng mà nhìn đôi chân kia, chắc chắn cực kì đẹp.”
Một lát sau, dưới tầm mắt của mấy nam sinh kia, thiếu nữ từ từ gỡ khẩu trang xuống.
Bọn họ: “!!!”
“Đệt, kia không phải nữ minh tinh trên hotsearch hôm nay sao???”
“Hôm nay tôi có nghe người ta nói, Tô Trầm Ngư là tân sinh viên của trường chúng ta ……Gan Trần Mặc Sinh cũng thật lớn, vậy mà dám ra tay với minh tinh!”
……
“Cô…… Có phải vừa nhìn thoáng qua bàn của chúng ta hay không?”
“Hình như là vậy.”
“Cô nghe được mấy lời tụi mình nói?”
“Tụi mình đâu có nói quá lớn đâu ta.”
“Quả nhiên, nữ minh tinh này thật sự rất đẹp, Cố Vị Hi kia mắt bị mù sao……”
Tô Trầm Ngư hết hứng thú thu lại ánh mắt, mấy nam sinh đang nói chuyện bên kia mỗi người một khuôn mặt bình thường, vẫn là gương mặt của Trần Mặc Sinh nhìn thoải mái.
Cô chống cằm nhìn hắn.
Trần Mặc Sinh đưa cho cô ly nước trái cây, bị cô nhìn đến mặt đỏ: “Trên mặt anh có gì sao?”
“Không có,” Khóe miệng Tô Trầm Ngư nhẹ cong, “Đàn anh thật đẹp, khuôn mặt này của anh có thể dễ dàng tiến vào giới giải trí.”
Dứt lời, cô vừa lòng nhìn Trần Mặc Sinh, làm cho mặt anh ta càng đỏ hơn.
Ăn cơm xong, Trần Mặc Sinh hỏi cô muốn đi đâu chơi, đôi mắt cô lóe sáng.
Gió đêm nhẹ nhàng lướt qua, nâng tóc hai bên má thiếu nữ bay giữa không trung, đèn đường chiếu xuống người cô làm nổi bật mái tóc đen cùng làn da trắng nõn, đẹp giống như một nàng tinh linh trong bóng đêm.
Sau đó, ‘nàng tinh linh’ trong mắt anh ta khẽ mở miệng, nói: “Quán bar.”
…………….
Quán bar Huyết Sắc
Đến quán bar, Tô Trầm Ngư cảm thấy lỗ tai mình như sắp bị điếc rồi, khắp nơi đều là mấy tiếng la hét, đáng tiếc mấy tiếng hét đó không phải do cô tạo ra, cô cố chui vào trong, hoàn toàn quên mất hộ hoa sứ giả Trần Mặc Sinh.
Trần Mặc Sinh ước mình có thể mọc thêm mấy cánh tay, anh ta không nghĩ tới Tô Trầm Ngư muốn đến quán bar, càng không nghĩ tới chính anh ta lại nguyện ý tới nơi này.
—— Nơi anh ta ghét nhất chính là quán bar.
Anh ta nghĩ tâm trạng của cô không tốt, muốn đến đây xả stress.
Trần Mặc Sinh vừa không chú ý một chút, Tô Trầm Ngư trước mắt đã biến mất, anh ta có chút hoảng, sợ cô gặp chuyện không hay.
Tìm một lúc lâu, anh ta cuối cùng tìm được thân ảnh yểu điệu trong đám người, đồng tử co lại ——
Tô Trầm Ngư đứng trên sân khấu của quán bar!!!
Lúc này trên sân khấu dàn nhạc chính vừa hát xong câu cuối cùng, dư âm còn lượn lờ, người xem dưới đài điên cuồng nhún nhảy la hét, không khí náo nhiệt đến mức có thể làm máu của mỗi người sôi trào, lắc lư theo nhạc.
???
Dàn nhạc và người dưới đài đều nhìn Tô Trầm Ngư không biết đi lên từ lúc nào, đỉnh đầu đầy chấm hỏi.
Lúc sau thì nhiệt tình huýt sáo.
“Người đẹp, gỡ khẩu trang xuống cho bọn anh xem mặt đi nào.”
Tô Trầm Ngư chậm rãi đi về phía ca sĩ chính ở giữa sân khấu.
Đó là một nam nhân cao gầy, ngũ quan rất đặc biệt, tóc hơi dài, đèn neon màu hồng lướt qua đôi mắt hẹp dài của hắn, làm hiện lên màu da tái nhợt.
Nam nhân nhướng mày, nhìn thiếu nữ đang đi tới.
Ban nhạc của hắn tại khu vực này rất nổi tiếng, fans nữ cũng không ít.
Tô Trầm Ngư nhìn xuống dưới đài, sau đó giơ tay làm động tác an tĩnh.
Đó chỉ là một động tác đơn giản, nhưng mà người dưới đài lại thật sự im lặng, chính bọn họ cũng không biết tại sao, trước đây đâu có nghe lời như vậy.
Dường như mọi nhất cử nhất động của thiếu nữ trên sân khấu khiến bọn họ phải tuân theo vô điều kiện.
“Tiếp theo, tôi hy vọng được nghe tiếng thét của mọi người.”
Tô Trầm Ngư đi đến trước mặt ca sĩ chính, đẩy khẩu trang lên trên, che đôi mắt lại, lộ ra môi đỏ, cô nhón mũi chân, hôn bẹp một cái trên cằm của hắn…
Trần Mặc Sinh: “!!!”
Người xem: “Wow!!!”
Tiếng thét nổi lên bốn phía.
Loa: “……” Nương nương, ngài thật dũng mãnh.
【Chúc mừng thu hoạch được tiếng thét giá trị ba điểm từ XXX. 】
【Chúc mừng thu hoạch được tiếng thét giá trị hai điểm từ XXX.】
【Chúc mừng thu hoạch được tiếng thét giá trị năm điểm từ XXX.】
……
Gì?
Như vậy cũng được?
Tô Trầm Ngư dứt khoát duỗi tay ôm lấy cổ ca sĩ chính, ép hắn xuống dưới thân thể của mình, quyết định làm chuyện lớn.
Đáng tiếc không áp được, đối phương cũng không phối hợp, sau đó cô có cảm giác một bàn tay to che hết khuôn mặt của cô lại.
“Thích tôi?” Âm thanh hơi khàn, gợi cảm vang lên bên tai.
Không hổ là ca sĩ, âm thanh kia làm tim Tô Trầm Ngư đập nhanh, cô mặc kệ lời hắn nói, ỷ có khẩu trang che khuất nửa khuôn mặt, nói: “Anh mau buông em ra đi, nếu không em sẽ làm mấy chuyện táo bạo hơn nữa nha.”
“……”
Ca sĩ chính bị lửa đốt, nhanh chóng buông cô ra.
Hết chương 6.
*******
Tác giả có lời muốn nói:
Nhật kí của hoàng hậu nương nương:
Ngày…tháng…năm, trời trong, thời tiết hơi nóng.
Hôm nay bản cung gặp được hai tiểu thịt tươi không tệ.
Trong lòng: Thế giới hiện đại cũng rất tốt nha~