Nữ Phụ Trà Xanh Thực Sự Không Muốn Nổi Tiếng

Chương 5: Bước thứ năm của trà xanh


2 năm

trướctiếp


Edit: Thiên Hy
Beta: Diệp Song Nhi

************

Đêm nay, Tô Trầm Ngư đi ngủ với tâm trạng cực kì sảng khoái, cô ngủ từ tối đến tận trưa hôm sau.

Rửa mặt xong, cô tùy ý ăn hai ổ bánh mì lót dạ, sau đó canh thời gian đến đại học C báo danh.

Cô chọn một cái váy liền thân màu hồng nhạt, thay xong thì đứng nhìn bản thân trong gương một lát rồi cười nhẹ.

Khuôn mặt này giống y đúc với khuôn mặt của cô ở Thiên Khải quốc, nhưng khác ở chỗ là bây giờ khuôn mặt cô non nớt, ánh mắt trong veo, giống như chứa đựng nước mùa thu.

Cô tự tay búi cho mình kiểu tóc giống Na Tra, nhìn càng thêm hoạt bát, năng động.

Thả lỏng bản thân thôi~

Lúc còn ở Thiên Khải quốc, vì e ngại thân phận, tất cả quần áo, trang sức đều lấy màu tối làm chủ đạo, tóc cũng phải có quy củ rõ ràng, cho dù là muốn đổi một kiểu tóc nhẹ nhàng, hoạt bát cũng phải do cẩu hoàng đế cho phép mới được—— đơn giản là vì hắn thích thế.

Kí túc xá đại học C khá gần, đi bộ chỉ mất tầm năm phút đồng hồ, nhưng Tô Trầm Ngư lười. Vì thế cô trực tiếp lấy một chiếc xe đạp công cộng ngay cổng trường, tìm yên xe, xác nhận có thể ngồi lên mới chậm rãi đạp vào.

Tân sinh viên nhập học, sân trường tràn ngập tiếng cười của các thiếu niên, đa số đều có cha mẹ đi cùng, kéo hành lý, mang theo niềm hy vọng về một khởi đầu mới, rất ít người chạy xe đạp giống Tô Trầm Ngư, vì thế cô lại vô tình hấp dẫn không ít ánh mắt.

Nhưng cô lại đạp xe không tốt lắm, trong trường lại nhiều người, cô xém chút nữa là tông trúng người ba lần rồi, Tô Trầm Ngư đành dừng xe lại, tìm một bãi đất trống dựng ở đó, đợi lát nữa xem cô có ở lại kí túc xá hay không, nếu ở lại thì sẽ đạp nó về.

Cô vừa mới xuống xe thì bỗng nhiên có giọng nói ấm áp vang lên: “Em là tân sinh viên đúng không?”

Cô ngẩng đầu nhìn, là một nam sinh khá cao, chân dài, khuôn mặt rất đẹp, mặc bộ quần áo của tình nguyện viên, là người của hội sinh viên. Anh ta đang đeo kính đen, có vẻ là người có học thức, khóe môi anh ta hơi cong, lộ ra nụ cười thân thiện.

“Vâng.”

“Em học ngành nào?”

“Truyền thông ạ.”

Nam sinh đẩy mắt kính, giọng nói rất dễ nghe, giống như có lực hấp dẫn: “Khéo thật, anh cũng vậy, anh tên Trần Mặc Sinh, sinh viên năm hai. À để anh đưa em đến chỗ đăng ký nhé.”

“Tô Trầm Ngư.” Không hổ là sinh viên truyền thông, giọng nói không tồi, Trầm Ngư cứ như vậy nhìn anh ta chằm chằm.

Trần Mặc Sinh bị nhìn đến mức cảm thấy khẩn trương, thật ra lúc Tô Trầm Ngư tiến vào cổng là anh ta đã chú ý đến cô rồi. Ai bảo vào lúc nhiều sinh viên nhập học, một mình cô lại đạp xe, gây chú ý như thế. Hơn nữa cô đạp không tốt cho lắm, chạy trong đám người mà cứ xiêu vẹo, có mấy lần anh ta nhìn còn hoảng thay cô, cứ như sắp té đến nơi.

Cho đến khi thấy cô dừng xe lại, anh ta nghĩ một lát rồi chủ động lại gần.

Chắc là tân sinh viên, nếu không với khuôn mặt như vậy đã sớm nổi tiếng trong trường rồi.

Quả nhiên đoán không sai.

“Vậy thì tốt quá, cảm ơn đàn anh.” Tô Trầm Ngư cười, Trần Mặc Sinh cảm thấy tim mình đập liên tục. Cô gái trước mắt nhìn mình cười cong mắt, làm anh ta cảm thấy mình vừa thấy một đóa sen trắng trên đỉnh Thiên Sơn, vừa thanh khiết vừa quyến rũ.

“Đi phía này.” Trần Mặc Sinh khẽ thở dài.

Có người dẫn đường làm Tô Trầm Ngư thấy cực kì mừng, nhưng quan trọng là Trần Mặc Sinh lớn lên rất đẹp, đến nơi này lâu vậy rồi cuối cùng cũng thấy một người dễ nhìn, nhưng nhìn kĩ một chút thì cô cảm thấy Trần Mặc Sinh khá giống một một thái giám nhị đẳng – Tiểu Sinh Tử, người hầu hạ cho cô ở Thiên Khải quốc.

Người này làm cho Tô Trầm Ngư cảm thấy có chút quen thuộc.

“Sao chỉ đến một mình thôi vậy? Hành lý của em đâu?” Trần Mặc Sinh nói chuyện.

Tô Trầm Ngư tùy ý nói: “Em ở gần đây.”

“Em không định trọ trong trường sao?”

“Trường có quy định bắt buộc phải trọ lại?”

“Không có.”

Nói xong, Trần Mặc Sinh nhìn chằm chằm sườn mặt trắng nõn của cô, trầm tư một lát rồi nói: “Anh cảm thấy em có chút quen mắt, hình như chúng ta đã từng gặp nhau ở đâu đó đúng không?”

Nếu gặp người khác thì người ta hẳn sẽ nghĩ mấy câu như vậy là mấy câu dùng để bắt chuyện điển hình, nhưng Tô Trầm Ngư không chút do dự gật đầu, thản nhiên nói: “Anh có thể thấy em trên TV hoặc qua mấy cái quảng cáo gì đó.”

Trần Mặc Sinh sửng sốt, bỗng nhiên nhớ tới cái gì, cảm thấy cô gái này rất quen mắt, tên cũng nghe ở đâu có rồi…

“Em… là nữ minh tinh mà Cố Vị Hi đào hôn, bị chị gái cướp vị hôn phu, vừa lên hotsearch hôm qua – Tô Trầm Ngư?” anh ta ngạc nhiên, giọng hơi cao.

Tô Trầm Ngư dừng chân.

Cô thật không nghĩ đến, vừa mới đến đại học C mà đã có người nhận ra cô.

Cái hotsearch kia chỉ leo top đúng một tiếng, hơn nữa Tô Trầm Ngư cũng không nổi tiếng mấy, hoàn toàn không đến mức bị nhận ra.

“Là em.” Người ta đã nhận ra rồi, cô cũng không cần phủ nhận.

Thấy cô thoải mái thừa nhận, Trần Mặc Sinh bối rối mấy giây, theo bản năng muốn nói mấy câu an ủi nhưng lại không biết nói thế nào, sau đó lại nghe Tô Trầm Ngư hỏi: “Anh là fan của Tô Thiên Ngữ?”

“Không, không phải.” Trần Mặc Sinh vội xua tay, “Anh không phải fan của ai hết.”

“Anh có một em gái đang học cấp ba, con bé là fan của Cố Vị Hi, ngày hôm qua mới gọi cho anh, nói nhà nó sập* rồi…” Trần Mặc Sinh ngượng ngùng, sau đó anh ta còn nghe con bé gào khóc “Em sẽ thoát fans Cố Vị Hi.” Anh ta bị bắt nghe mấy drama trên mạng, tiếp đó là nghe được cái tên Tô Trầm Ngư rồi xem ảnh của cô.

(*) Sập nhà (塌房 / 房子塌了) trong giới giải trí chỉ chuyện yêu đương của idol mình thích bị khui ra làm trái tim tan vỡ, tương tự như thấy cảnh căn nhà do mình dốc sức xây nên bị đổ sập vậy.

Vừa nói xong, Trần Mặc Sinh thấy thiếu nữ trước mắt cười tươi hơn, nhưng trong mắt anh ta, nụ cười này so với lúc trước càng miễn cưỡng hơn. Trần Mặc Sinh không dám nói tiếp chủ đề này, đánh trống lảng qua chuyện khác: “Thật ra cuộc sống trong trường rất tốt, có thể tham gia mấy câu lạc bộ em thích, tốt hơn thế giới bên ngoài nhiều.”

Trần Mặc Sinh cũng không biết mình đang nói gì, anh ta theo bản năng không muốn nhắc lại chủ đề lúc trước, vì nó giống như đang cứa thêm vài nhát dao trong lòng Tô Trầm Ngư vậy.

Tô Trầm Ngư cũng thuận theo anh ta đổi chủ đề, vừa đi vừa nói chuyện, Trần Mặc Sinh giới thiệu sơ bộ về học viện cho cô. Dường như Trần Mặc Sinh không nhận ra, cô căn bản không giống trước đây.

Lúc bọn họ vào đại sảnh, nơi đó đã có mấy hàng dài.

Tô Trầm Ngư đứng vào trong hàng, Trần Mặc Sinh đứng bên cạnh, dường như không định rời đi.

Nhưng mà chuyện tiếp theo lại nằm ngoài dự đoán của Tô Trầm Ngư, hàng tân sinh viên bên phải hình như có người nhận ra cô, một nói mười, mười nói trăm, náo động cả hàng, hơn nữa còn lan qua mấy hàng khác.

“…”

Kết quả có vô số ánh mắt dồn qua Tô Trầm Ngư, trong mắt còn hiện lên mấy chữ ‘hóng chuyện’. Có mấy người trong lòng tò mò, muốn lấy điện thoại ra chụp Tô Trầm Ngư.

“Đó là Tô Trầm Ngư đúng không? Cái người rất thảm kia?”

“F*ck, đúng là cô ấy rồi, khuôn mặt giống y chang!”

“Đệt, Tô Trầm Ngư vậy mà học chung với chúng ta? Cô ấy nhỏ tuổi như vậy sao?”

“Ai là Tô Trầm Ngư?”

“Wow, vậy mà chúng ta được nhìn thấy nữ minh tinh? Người ngoài đời còn đẹp hơn trong ảnh nữa.”

“Mặt cô ấy thật nhỏ, da cũng rất trắng, chân lại dài… Tớ cảm thấy cô ấy còn đẹp hơn Tô Thiên Ngữ!”

……………….

Mấy người đứng trước Tô Trầm Ngư cũng quay đầu lại nhìn, sau đó mấy người này tự động giữ khoảng cách với Tô Trầm Ngư, ánh mắt nhìn Tô Trầm Ngư có đồng tình, cũng có nghi hoặc.

Khắp nơi tràn ngập các ánh mắt đánh giá, nhưng đối với Tô Trầm Ngư thì chuyện này cũng chẳng sao, cô không bị ảnh hưởng chút nào, thản nhiên đứng một chỗ, giống như không nhìn thấy ánh mắt của mấy người kia, còn nói với một sinh viên vì nhìn cô mà không chịu tiến lên: “Lên phía trên đi.”

Sinh viên kia lấy lại tinh thần, vội chạy lên phía trước.

Bỗng nhiên bên trái có một nữ sinh giơ điện thoại lên, lớn tiếng nói: “Tô Trầm Ngư, cậu là Tô Trầm Ngư đúng không?”

Tô Trầm Ngư nhìn nữ sinh kia, mục đích của cô ấy chính là muốn cô nhìn qua phía đó, để tiện cho bản thân hỏi, cô ấy là sinh viên khoa báo chí, theo bản năng dùng thân phận ‘phóng viên’, kích động hỏi: “Cậu thật sự muốn thành toàn cho Cố Vị Hi và Tô Thiên Ngữ sao? Cậu không cảm thấy tức giận khi bọn họ phản bội cậu sao?”

Thật ra cô ấy cũng không cần Tô Trầm Ngư trả lời mình, không nghĩ tới cô gái mặc váy hồng kia hoàn toàn không thể hiện bộ dáng ‘thất tình’, còn đáp lại cô ấy.

Khi nghe câu hỏi đó, cơ thể cô hơi run lên, sau đó nở một nụ cười nhàn nhạt: “Bọn họ... một người là người tôi từng thích, một người là chị tôi, hơn nữa đều là người nhà. Chỉ cần bản thân nghĩ thông suốt là được, không cần phải tức giận.”

Đại sảnh đột nhiên yên tĩnh.

Mọi người xung quanh nghe thiếu nữ nói chuyện, phản ứng đầu tiên là cô ấy có phải bị ngốc hay không, gặp loại chuyện đó mà không tức giận? Nếu xảy ra trên người bọn họ chắc đều bị ghê tởm đến chết.

Thật không nghĩ tới ‘minh tinh’ vậy mà là bánh bao*.

(*) Bánh bao /包子/ : chỉ người bị bắt nạt nhưng không dám đánh trả, còn có nghĩa khác là ngu ngốc. 

Không để bọn họ nghĩ lâu, Tô Trầm Ngư nhẹ nhàng nói: “Dù sao việc đã đến nước này, hơn nữa việc thành toàn cho một đôi tình nhân so với để hai người không yêu nhau ở cùng vẫn tốt hơn nhiều. Tớ cũng vì chính bản thân mình thôi, tuy rằng cũng có chút buồn và giận, nhưng đây mới chính là giải thoát, không cần bị fan đuổi mắng nữa. Hiện tại dùng thân phận bạn học đứng cùng mọi người ở nơi này không phải rất tốt sao?”

Mấy người có thị lực tốt đứng gần đó phát hiện tuy cô cười nói như thế, nhưng nụ cười kia lại làm cho người ta cảm thấy chua xót.

Đệt!!!

Các cô gái bị cảm động lây, đọc được tin tức, biết được quá trình, mấy người tính tình nóng nảy đã muốn mắng thành tiếng.

Nữ sinh khoa báo chí muốn hỏi thêm nhưng bị người bên cạnh ngăn lại—— người ta như thế mà còn hỏi, không có đầu óc hả.

Không gian yên tĩnh, âm thanh mắng chửi đặc biệt rõ ràng. Tô Trầm Ngư thở dài, nhìn sang mấy nữ sinh viên kia: “Đôi khi nghĩ lại, tớ cảm thấy chắc là do mình không đủ ưu tú, là lỗi của tớ, những người ưu tú nên ở cùng nhau, cho nên tớ cam tâm tình nguyện chúc phúc cho bọn họ, bọn họ thật sự tốt hơn tớ rất nhiều… nên mong mọi người đừng mắng bọn họ nữa.”

“Tớ đã từng trải qua việc bị mắng chửi trên mạng xã hội rồi, cũng không phải chuyện tốt đẹp gì. Tớ không muốn vì mình mà bọn họ cũng rơi vào trường hợp như vậy. Cảm ơn mọi người rất nhiều.”

Mấy tân sinh viên kia nghẹn ngào nhìn cô gái trước mắt nói xong, giống như đã buông bỏ tất cả, khóe miệng nhẹ nhàng cong lên, nở một nụ cười rất tươi, nhìn thật sự không giống ‘minh tinh’ chút nào, mà là một thiếu nữ cực kì xinh đẹp.

Lời nói chân thành của cô làm trong lòng tất cả người nghe nổi lên cảm giác uất ức không rõ.

Không chửi không chịu nổi.

Dựa vào cái gì!

Cố Vị Hi với Tô Thiên Ngữ càng nhìn càng thấy giống tra nam tiện nữ, Tô Trầm Ngư gặp trúng loại ‘người nhà’ này thật đúng là xui tám kiếp mà.

……………..

Một thời gian sau, hotsearch #Trầm Ngư rơi lệ# lặng lẽ nằm cuối bảng, mới có mấy trăm bình luận, sau đó lấy tốc đó mắt thường có thể thấy được nhảy lên top ba.

Lượt share đột phá mười nghìn, bình luận cũng hơn mấy chục nghìn.

“Tra nam, tiểu tam mau cút đi.”

“Tô Thiên Ngữ, đồ tiểu tam bạch liên hoa, Cố Vị Hi bẩn thỉu.”

“@Tô Thiên Ngữ, cướp vị hôn phu của em gái, loại mày mà đòi làm chị à? Đồ tiện nhân, người khiến người khác buồn nôn nhất trong năm là mày đấy.”

Tất cả bình luận đều mắng chửi Tô Thiên Ngữ và Cố Vị Hi, so với lần trước còn kịch kiệt hơn, chủ đề vừa mới hạ nhiệt hôm nay lại một lần nữa xuất hiện trên bảng hotsearch, chiếm hơn sáu cái hotsearch.

…………………..

Cố Vị Hi không biết tại sao đột nhiên miệng lại thối như vậy, dùng nước súc miệng, nhai kẹo cao su đều không được, vì thế Cố Vị Hi không đi công tác mà ở lại trong căn biệt thự hắn thường ở.

—— Tối hôm qua, khi miệng có vấn đề, một mình hắn về biệt thự, để bác sĩ tư nhân kiểm tra suốt đêm. Nhưng vẫn không chuẩn đoán được bệnh gì, hơn nữa bụng của Cố Vị Hi cũng không thoải mái nên cuối cùng kết luận là do dạ dày không khỏe.

Bác sĩ đề nghị Cố Vị Hi ăn vài loại hoa quả giúp tiêu hóa, nhưng mà tới giữa trưa ngày hôm sau hắn vẫn không khỏi!

Bụng hắn giống như chứa tảng đá trong đó vậy.

Tâm trạng Cố Vị Hi khó chịu, lại biết được chuyện trên mạng. Đầu tiên hắn gọi điện an ủi Tô Thiên Ngữ, sau đó thay quần áo, đeo khẩu trang đi tìm Tô Trầm Ngư.

Hôm qua vừa mới bồi thường một căn chung cư cho cô, hôm nay lại làm ra chuyện như vậy… Cố Vị Hi cảm thấy mình đối xử với Tô Trầm Ngư không tệ, từ khi tìm được Tô Trầm Ngư về, chuyện nên làm hắn đều làm rồi. Hắn đối xử với Tô Trầm Ngư như em gái mình, muốn bồi thường cho cô chuyện trước kia.

Cũng không nghĩ đến Tô Trầm Ngư được một tấc lại tiến thêm một thước, hiện tại được bồi thường rồi mà còn không yên tĩnh.

Hắn lại không biết mưu kế của cô sâu như vậy!

Lúc này hắn sẽ không lưu tình nữa.

Khi hắn vừa ra khỏi cửa, người đại diện gọi cho hắn, nói hotsearch không hạ được.

“Bên Weibo nói bên trên muốn để cái hotsearch này ở nằm trên bảng đủ ba ngày.” Âm thanh của người đại diện tràn đầy lo lắng.

Cố Vị Hi đang mặc áo khoác liền dừng lại, mọi người đều biết, chỉ cần có tiền, bất cứ lúc nào cũng có thể xuất hiện trên bảng hotsearch, cũng có thể biến mất một cách dễ dàng.

Đoàn dội của Cố Vị Hi và Tô Thiên Ngữ hợp tác khá tốt với Weibo, bên kia không có lý do gì để không hạ hotsearch xuống cho bọn họ.

Cố Vị Hi: “Lý do?”

Người đại diện cắn răng nói: “Bên kia nói có người phía trên ra lệnh.”

“Ai?”

“Chủ tịch của tập đoàn Mạc thị - Mạc Đình Nhàn.”

Cố Vị Hi đứng yên, sắc mặt cực kì khó coi.

Hắn có nghe nói qua người này, trong tay hắn nắm hai phần ba huyết mạch kinh tế trong nước, đứng thứ năm trong bảng xếp hạng những người giàu nhất thế giới.

Ba hắn – Cố Tuế Tường đã từng đứng xa nhìn qua, ngay cả cơ hội lại gần cũng không có.

Một đại nhân vật như vậy vì sao lại quản một cái hotsearch bé nhỏ không đáng kể?

……………………….

Không thể hạ hotsearch xuống, trên các diễn đàn, Teiba chờ cung cấp video, làm cho Tô Thiên Ngữ và Cố Vị Hi—— bị cư dân mạng không ngừng chửi rủa—— bị gắn mác cẩu nam nữa, thành công nổi tiếng trong vòng.

Cho nên khi Tô Trầm Ngư về đến chung cư, vừa mở cửa đã thấy Cố Vị Hi ngồi trên sofa cũng không ngạc nhiên lắm.

Tới còn rất nhanh nha.

Nhớ đến chuyện thời gian nguyền rủa còn chưa hết, lỡ mình phải ngửi mùi thối cũng không phải chuyện vui gì…

Vì thế khi Cố Vị Hi nhìn qua thì thấy Tô Trầm Ngư lấy hai cái khẩu trang trong túi đeo lên, che kín mít.

Sau đó cô ngồi xuống vị trí cách xa Cố Vị Hi nhất.

Mỗi động tác, mỗi vẻ mặt đều lộ ra một chuyện—— hắn giống như một con virus khủng bố nào đó, đến gần có thể độc chết cô.

“…”

Hiểu ra chuyện này, sắc mặt Cố Vị Hi nháy mắt đen như than.

Trong đầu hắn bỗng nhiên xuất hiện một ý niệm—— Trước kia cô gái này nói thích hắn chỉ là diễn thôi sao???

Hết chương 5.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp