Diêm Minh Lễ: “Tôi nghe anh Tôn nói là cha Gia Hân là thợ lành nghề cấp 6. Đây chính là nhân tài cao cấp trong công nhân kỹ thuật đó. Cha em không tính toán tiếp tục làm ở trong nhà máy kia nữa sao?”

Trần Gia Hân: “Hiện tại cha em vẫn chưa xác định được!”

Trần Gia Hân cũng không nói dối, vì chuyện này tùy tiện nghe ngóng là có thể biết, chứ không cần phải đi hỏi trực tiếp cha cô.

Trần Gia Hân: “Cha em làm trong nhà máy kia đã nhiều năm nên phúc lợi không tồi! Mấy năm nay nhà máy kia đã bị nhà máy tư nhân chiếm dụng thị trường miền Nam, cho nên phúc lợi năm sau lại không bằng năm trước. Vả lại Diêm đại ca cũng đã rõ ràng, nhà máy quốc gia có tám chín phần mười là muốn phá sản rồi.”

Diêm Minh Lễ cười cười, trên mặt anh ta lộ ra má lúm đồng tiền không quá rõ nét.

Diêm Minh Lễ: “Nhà máy quốc gia bị cải cách thì đối với đại bộ phận người làm mà nói chính là một đại tai nạn. Nhưng đối với một ít người mà nói cũng chính là một đại kỳ ngộ.”

Trần Gia Hân: “Chuyện này em cũng không hiểu lắm, nhưng tính cách cha em tương đối thẳng thắng, nên em suy nghĩ nếu như chính mình có một cái nhà máy riêng thì sẽ có thể để cho ông ấy ra tay ra chân.”

Diêm Minh Lễ: “Cô bé có vẻ rất yêu thương cha mình nhỉ? Rất ít trẻ em nào ở độ tuổi như em mà có thể vì người trong nhà để đi suy xét chu đáo đến như vậy.”

Diêm Minh Lễ đã có cái nhìn khác đối với Trần Gia Hân. Trước đó anh ta vẫn có chút không để tâm, nhưng hiện tại thật sự anh ta đã xem cô như một người đáng để hợp tác.

Diêm Minh Lễ: “Ý của tôi là không cần cho vay mà chúng tôi sẽ trực tiếp mua đứt cái nhà máy này. Tuy nhiên chú Bân của em và anh Tôn lại không đồng ý, điểm này đã làm chúng tôi tạm thời không có biện pháp đạt thành sự nhất trí.”

Trần Gia Hân: “Vì sao bên anh muốn mua hết?”

Trần Gia Hân có quan niệm bất đồng, vì việc cho vay có thể giúp cho bên cô sử dụng số vốn nhỏ nhất để đầu tư, và còn có thể có chút tiền thừa để mua thêm các trang thiết bị.

Diêm Minh Lễ: “Bởi vì chuyện cho vay này thật sự không quá có lời!”

Lúc trước Diêm Minh Lễ không muốn theo chân bên cô để kiếm lời, anh ta chỉ muốn dùng một lần tiền để thanh toán luôn. Nhưng nếu như vậy thì Diêm Minh Lễ đã bỏ vốn đến hai phần ba, và trên cơ bản là bên anh ta muốn ăn sạch, còn bên cô chỉ húp cặn. Cho nên Tôn Siêu và Lưu Bân dù chết cũng không đồng ý.



Diêm Minh Lễ và Trần Gia Hân hàn huyên lâu như vậy và cảm thấy quan niệm với cách nhìn của hai người khá là tương tự. Lúc này anh ta đã nổi lên tâm ái tài nên đã tự mình giải thích kỹ càng tỉ mỉ cho bọn cô nghe vì sao việc cho vay lại không thích hợp.

Trần Gia Hân: “Diêm đại ca nói rất có đạo lý, nhưng bên em không đủ tiền! Như vậy chẳng phải bên em sẽ hoàn toàn dựa vào bên anh rồi sao?”

Lời này Tôn Siêu và Lưu Bân khó mà nói ra, nhưng Trần Gia Hân lại không giống bọn họ vì tuổi cô vẫn còn nhỏ, vả lại cô còn là một người không liên quan cụ thể vào chuyện đầu tư. Cho nên khi cô nói ra lời này cũng chỉ đơn thuần là cảm thấy lợi ích của mình đã bị thái mỏng, vì vậy cô sẽ không làm cho người ta cảm thấy cô đang tham lam.

Diêm Minh Lễ: “Tiền không đủ thì bên em có thể nghĩ lại biện pháp, bên anh chỉ cần 49% cổ phần, dư lại đều về bên em. Cha em là cổ phần kỹ thuật, cho nên sẽ không thể chiếm quá 5%, điểm này cần thiết phải ghi chú cho rõ.”

Tuy rằng cha Trần Gia Hân có kỹ thuật rất tốt, nhưng đây lại là nhà máy sản xuất thép chứ không phải là nhà thép hình, nên chỉ cần có độ thuần thục công việc là được chứ hoàn toàn không dùng được tay nghề của ông ấy.

Diêm Minh Lễ nói như vậy cũng là do anh ta tôn trọng nhân tài kỹ thuật, và anh ta đã nói rõ ràng nên về sau sẽ không gây tranh cãi.

Tiễn Diêm Minh Lễ ra về, ba người bọn họ lấy ra máy tính để bắt đầu tính tiền.

Hiện tại bọn họ cần chi tổng cộng 6,9 vạn nguyên tiền mặt.

Trong đó đã có 1 vạn nguyên là do cha Vệ Trung đầu tư, 2 vạn nguyên là do Trần Gia Hân bán tem để đầu tư, hơn nữa cổ phiếu kỹ thuật đã chiếm tổng tài chính là 5%. Tính toán xuống dưới thì dư 1 vạn và hai bên mỗi người một nửa là 5000 nguyên.

“Lúc này chúng ta mới có 3,5 vạn nguyên! Chúng ta cần tổng cộng 6,9 vạn nguyên nên còn thiếu 3,4 vạn nguyên.”

Lưu Bân vò đầu bức tai, số tiền này anh ta thật sự không biết phải đi nơi nào mới có thể mượn đến.

Tôn Siêu: “Vậy chúng ta cần phải đi vay thêm một ít tiền rồi!”

Tôn Siêu cũng không có nhiều tiền lắm. Tuy số tiền đặt cọc lúc trước đã có 3 vạn nguyên là tiền của anh ta, nhưng đó là tiền tích cóp của vợ chồng anh ta, nếuđể Tôn Siêu đầu tư nhiều thêm một phần nữa là chuyện không thể nào.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play