Bạn học ban ba đứng ngoài cửa sổ kêu lên một tiếng: “Gia Hân, bên ngoài có người tìm bạn kìa!”

Trần Gia Hân đứng dậy nhìn ra cửa sổ, cô thấy anh chàng Tôn Siêu to lớn kia đang đứng bên ngoài, chung quanh là đám học sinh vừa sợ lại vừa tò mò mà đánh giá anh ta.

Trần Gia Hân hỏi: “Chú Tôn, chú tìm cháu có việc gì ạ?”

Tôn Siêu từ sau khi tốt nghiệp liền chưa từng tới trường học, nhưng lần này anh ta cần phải đến tìm Trần Gia Hân để nói cho rõ ràng mới được.

Trần Gia Hân lại hỏi: “Cái người mà chú Tôn muốn thuê kia thì chú có hiểu biết chi tiết về người đó không?”

Tôn Siêu nói: “Chú đã đi hỏi thăm một chút rồi, anh ta tới từ phương bắc. Trước kia đã từng làm ở nhà máy thép, nhưng sau đó đã đánh nhau với người trong nhà máy nên mới bị đuổi việc.”

Trần Gia Hân: “Người như vậy mà chú có thể hợp tác được sao?”

Tôn Siêu: “Chuyện đánh nhau khi đó là có nội tình! Theo chú được biết thì người sai không phải là anh ta! Mà anh ta đã bị người khác cho cõng nồi! Nhưng chuyện này cũng không tốt để chú nói với cha cháu, vì chú biết tính tình của cha cháu. Nếu anh ấy biết phía đối tác có bối cảnh như vậy thì khẳng định sẽ cảm thấy không vui.”

Đúng vậy, cha Trần Gia Hân chính là một người lòng theo chính đạo, không phải là do đạo đức của ông rất cao thượng mà chỉ là do ông quá nhát gan, ông sợ mình sẽ chọc ra chuyện.

“Chú Bân của cháu đang đón tiếp đối phương, nên chú mới rảnh để lại đây nói một tiếng với cháu. Nếu cháu đồng ý thì cháu hãy tìm một thời gian thích hợp để cùng chú đến gặp mặt anh ta, và tán gẫu với anh ta một chút. Nếu cháu thấy được thì chúng ta liền ký một cái hợp đồng.”

Trần Gia Hân đã bày đường cho cha và chú nhỏ của cô cùng với Tôn Siêu để cùng nhau đầu tư đi mua cái nhà máy thép cũ kia, tiêu phí tổng cộng 19,8 vạn nguyên. Tôn Siêu đã bỏ ra phần lớn nên cha và chú nhỏ của cô chỉ bỏ ra 6,9 vạn nguyên. Tiền hợp đồng còn lại sẽ trả hết trong vòng ba năm.

Cha Trần Gia Hân có lá gan thật sự nhỏ, một cái nhà máy thép cũ mà đã khiến cho ông trằn trọc đến mấy ngày mới dám hạ quyết tâm. Nếu nói cho ông sẽ mở rộng quy mô thì chỉ sợ ông liền không dám ngủ luôn.

Số tiền này của Tôn Siêu chính là sử dụng bất động sản của anh ta để thế chấp, nhưng người đưa ra chủ ý lại là Trần Gia Hân, và người thiết kế quy hoạch cũng chính là cô.

Nếu không phải Trần Gia Hân đã tìm đến Tôn Siêu để hàn huyên về mô hình quy hoạch, như vậy Tôn Siêu cũng sẽ không dám nghĩ tới một lần liền chơi lớn đến thế.

Ban đầu Trần Gia Hân muốn để cho mẹ Vệ Trung gia nhập cổ đông gần 20 vạn nguyên này, nhưng sau đó cô lại trực tiếp để cho Tôn Siêu vì cô cũng muốn cho anh ta có cái gốc.



Trần Gia Hân nói: “Được rồi ạ, vậy chủ nhật nhé! Thứ bảy cháu bận chuyển nhà và còn phải đi học, nên chủ nhật cháu sẽ tìm thời gian rảnh và để chú Bân tới đón cháu là được.”

Được Trần Gia Hân đồng ý nên Tôn Siêu cũng không ở lại nữa, anh ta chào hỏi với cô giáo tiếng Anh đang đứng ở cửa nhìn chằm chằm vào mình rồi vội vã chạy đi.

Cô giáo tiếng Anh hỏi: “Gia Hân, chú ấy tìm em làm gì vậy?”

Trần Gia Hân: “Dạ, đó là đồng sự của chú Bân nhà cháu! Chú ấy có chuyện cần cháu chuyển lời cho chú Bân!”

Trần Gia Hân cười ngoan ngoãn với vẻ mặt vô tội.

Cô giáo tiếng Anh nhìn cô một cái rồi không nói gì nữa mà bảo cô nhanh vào lớp học.

Lúc tan học, Vệ Trung lôi kéo Trần Gia Hân và hỏi: “Đây là bạn của chú Bân hả? Chú Bân lại làm ra chuyện gì nữa rồi?”

Trần Gia Hân nói: “Không có việc gì! Chú Bân muốn ký kết làm ăn với người ta nên chú Tôn có chút lo lắng. Vốn dĩ chú ấy sẽ nói với cha mẹ em nhưng lại sợ cha em phát hỏa, cho nên mới nhờ em tìm cơ hội khuyên nhủ cha mẹ em.”

Lời này cũng không phải là đang lừa Vệ Trung, mà là do Trần Gia Hân không thể nói cho anh ta biết được, vì chuyện này còn cần cô đi xử lý.

Vệ Trung nghiêm túc nói: “Chính em phải để tâm một ít! Gần nhất anh cũng không có thời gian để quan tâm em! Nếu như gặp phải chuyện gì thì em không được gạt anh đâu đấy.”

Vệ Trung muốn làm hết phận sự người anh và anh ta đang tính toán xem có nên cầu xin thầy giáo Đồng cho Trần Gia Hân đi theo nghe giảng luôn được không?

Thời gian trôi qua thật mau, vừa tan học vào chiều thứ sáu thì cả nhà Vệ Trung đã đi tới hỗ trợ thu dọn cho nhà Trần Gia Hân. Về cơm chiều thì mọi người liền đến một tiệm ăn ở gần đó để ăn cho tiện một buổi.

Buổi sáng thứ bảy, Tôn Siêu lái xe chở theo mười mấy người anh em lại đây để hỗ trợ chuyển nhà cho gia đình cô.

Nhà Trần Gia Hân vốn dĩ có diện tích nhỏ nên đồ vật cũng không nhiều lắm, vì vậy dùng một chuyến xe vận tải là đã quá đủ để dọn xong rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play