Cha Trần Gia Hân nói: “Số tiền kia không phải của em mà là do em vợ em đi mượn và cùng người ta bàn bạc để lấy nhà máy thế chấp vay ngân hàng, sau đó mới có số tiền này. Em chỉ là có chút kỹ thuật nên mới bị lôi vào làm một trận. Nếu chị không tin thì chị có thể đi hỏi người ta. Anh rể quan hệ tình nghĩa rộng rãi, chị trực tiếp bảo anh ấy hỏi đi.”

Cha Trần Gia Hân xoay người trở về nhà, ông mới đi được hai bước thì bác lớn lại tiến lên níu lấy tay ông.

“Em không thể thấy chết mà không cứu được! Nó là cháu ruột em mà!”

Cha Trần Gia Hân quả quyết nói: “Hắn có cha có anh có em, còn em chỉ là một người chú không có bản lĩnh thôi! Nếu hắn không muốn nhận em làm chú nữa vậy thì không nhận đi! Dù sao trước nay hắn không hề đến thăm hỏi gì em hết!”

Cha Trần Gia Hân bị chính chị em mình tính kế đến tổn thương, khóe mắt đều đã đỏ lên, nhưng bác lớn vẫn không hề có cảm giác gì mà vẫn lôi kéo ông không chịu buông tay.

“Hai người đang làm gì vậy?!!”

Bên cạnh đột nhiên truyền đến âm thanh dọa cho hai người nhảy dựng một cái, theo tiếng nói nhìn lại thì chính là Lưu Bân.

Lưu Bân vừa mới đến vì anh ta vẫn nhớ thứ bảy này phải giúp chị mình chuyển nhà. Cho nên anh ta mới thuận tiện lại đây hỏi thăm một câu xem có cần anh ta tìm người hỗ trợ đóng gói đồ vật hay không?

Xe còn không có dừng lại thì liền thấy anh rể và một người phụ nữ đang ở dưới lầu lôi lôi kéo kéo.

Lưu Bân đã rất nhiều năm chưa thấy qua chị gái của anh rể, hơn nữa bọn họ lại đang đưa lưng về phía anh ta, cho nên Lưu Bân liền cho rằng anh rể đang đưa đẩy ở bên ngoài.



Nhưng lúc Lưu Bân đến gần thì đã nhận ra và nhìn trường hợp này liền biết không thích hợp.

“Anh rể, đã trễ thế này mà anh còn cùng chị hai Trần đứng đây làm gì vậy? Sao không vào nhà mà nói?”

Cha Trần Gia Hân mang sắc mặt khó coi, nhưng muốn duy trì thể diện nên cả người đứng thẳng băng hỏi: “Chú Bân, em lại đây có việc gì không?”

Lưu Bân còn chưa kịp mở miệng thì liền nghe được âm thanh bén nhọn của chị hai Trần vang lên: “Em à, thằng nhóc Lưu Gia này đã cầm không ít tiền từ em rồi phải không? Đòi lại cho chị đi em!”

Lưu Bân lạnh lùng cười nói: “He he! Em nói này chị hai Trần, em không thiếu chị tiền đúng không? Vậy chị đang nói mê sảng cái gì vậy hả?”

Lưu Bân có trình độ văn hóa không cao, nhưng anh ta ở trong trại giam mấy năm nay nên được tiếp xúc rất nhiều hạng người ma mãnh. Anh ta trước đó phạm tội cũng là có nội tình, mà người nào biết nội tình trong đó đều sẽ không dám khinh thường Lưu Bân.

Và khi ở trong trại giam sẽ có giám ngục và bạn tù có văn hóa dạy dỗ hắn một ít tri thức. Cho nên Lưu Bân ngoại trừ cảm thấy chính mình thực sự có lỗi với chị mình khi vẫn luôn giúp đỡ chiếu cố anh ta ra bên ngoài, còn thật sự anh ta không hề có ý nghĩ mình không bằng người khác.

Trước khi Lưu Bân phát rồ, Tôn Siêu đã kịp giành trước một bước mà đè xuống bả vai Lưu Bân, nói: “Nghe lời này của chị hai Trần làm tôi cảm thấy anh cậu đã đem tiền cho cậu rồi đúng không?”

“Này anh Trần, nhìn dáng vẻ của anh lúc này chắc đang có việc, tôi và Lưu Bân liền không quấy rầy anh nữa. Về chuyện nhà máy thì anh phải lo lắng suy xét nhiều vào, nếu thật sự cảm thấy không được thì tôi liền đi tìm những người kỹ thuật khác để nhập cổ phiếu.”

Tôn Siêu lớn lên cường tráng thô to, nhưng thực tế anh ta lại là một người tương đối có chiều sâu tâm lý.



Anh ta nhếch miệng cười với chị hai Trần rồi sau đó dẫn Lưu Bân rời đi.

Cha Trần Gia Hân chỉ kịp hô lên: “Chú Bân à…”

Rốt cuộc ông đã nổi giận mà đẩy ra tay chị mình, nói: “Thôi đủ rồi! Chú Bân đã ngồi tù mấy năm nay và vợ em đã cho chú ấy ba lần tiền với mỗi lần 200 nguyên thì em đều biết đến. Lần này chú Bân đã vay tiền nhưng sau đó vẫn còn dư và cho em mượn để mua nhà! Nếu không chị cảm thấy em có tiền để mua nhà hay không?”

Cha Trần Gia Hân lạnh lùng nhìn chị mình.

Thấy chị mình muốn mở miệng lần nữa, ông lập tức hừ một tiếng rồi nói:

“Mặc kệ em út nói gì với chị, nhưng em không có tiền chính là không có tiền. Thục Anh làm chút buôn bán cũng là do cô ấy tự đi tìm chị họ cô ấy để mượn!”

“Con trai chị như vậy thì em cũng không có cách nào đâu! Hắn không nhận em làm chú cũng được, em không có quyền cũng không có tiền nên đảm đương không nổi một tiếng thăm hỏi của hắn đâu! Không phải hắn còn có một ông bác họ sao? Chị đi tìm ổng đi! Nhà chị với nhà em không có quan hệ lớn như vậy!”

Nói xong cha Trần Gia Hân liền đi lên lầu, từ bóng dáng đều có thể cảm nhận được ông đang mang một bụng lửa giận.

Về đến nhà ông thấy vợ con đều đã đi ngủ.

Trong phòng tối lửa tắt đèn, cha Trần Gia Hân ngồi một mình trong phòng bếp nhỏ suy nghĩ lại xem, có phải chính mình đã thật sự quá dung túng em út hay không?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play