Mẹ Vệ Trung đã sớm không quen nhìn dì nhỏ của Trần Gia Hân diễn xuất. Chẳng qua là do bác ấy không phải người một nhà, và mẹ Trần Gia Hân cũng chưa từng oán giận, nên sao bác ấy có thể nhúng tay vào được?

Trần Gia Hân thở dài, nói: “Mẹ cháu trước kia cũng bởi vì không có công việc để làm nên phải dựa vào cha cháu, nếu không bà ấy cũng sẽ không bị ủy khuất đến vậy. Bác à, nếu cha mẹ cháu có thể giống như hai bác thì quá tốt rồi.”

Mẹ Vệ Trung lấy ngón tay chọc cái trán Trần Gia Hân một cái rồi nói: “Con bé ngốc này! Mỗi gia đình đều có cái khó riêng. Bác và cha Vệ Trung cũng không phải là không cãi nhau, mà chỉ là hai bác có da mặt quá mỏng, nên rất ngại việc gây ra ồn ào cho tất cả mọi người biết. Suy nghĩ trong đầu nam nhân và nữ nhân đều không giống nhau, nếu chúng ta còn trông cậy vào chuyện nam nhân có thể thông cảm cho tâm tư của nữ nhân thì không được rồi.”

“Cháu vẫn chỉ là một đứa bé, nên có một chút lời nói bác cũng không thể nói với cháu. Nhưng mà cháu cứ yên tâm, cha mẹ cháu sẽ không có khả năng ly hôn đâu. Vì nếu mẹ cháu muốn ly hôn thì lúc mẹ cháu đưa tiền cho chú nhỏ của cháu xong là bà ấy sẽ ly hôn ngay.”

Trần Gia Hân ngưng mắt, nói: “Cháu cũng biết như thế mà! Nhưng cháu rất trực tính, nên khi thấy gia đình mình thật vất vả mới bình ổn lại, mắt thấy đã sắp dọn tới nhà mới, sắp trở thành một gia mình vui tươi hớn hở, thế mà kết quả thì sao? Có người chướng mắt khi thấy gia đình cháu quá tốt, không có việc gì làm nên phải tới gây sự. Chẳng lẽ cha mẹ cháu thật sự ly hôn thì dì ấy mới có thể đạt đến chỗ tốt hay sao?”

Mẹ Vệ Trung liền nhướng mày, bà ấy cũng không muốn nói với một cô bé như Trần Gia Hân là người ta được cha mẹ sinh ta nhưng ông trời mới là người sinh ra tính cách! Dì ấy cảm thấy mình có chỗ tốt hay không thì cũng không sao, chỉ cần nhìn thấy người khác không thoải mái là dì ấy liền vui vẻ rồi.

Trần Gia Hân nói tiếp: “Tính tính của dì nhỏ thì cháu không muốn nói đến nữa! Bác à, cháu đang nghĩ đến một chuyện, bác có thể cân nhắc xem sao. Chuyện này có liên quan tới Vệ Trung.”

Nghe được là chuyện của con mình, mẹ Vệ Trung bất giác ngồi lại ngay ngắn, lắng nghe cháu gái họ nói.

Trần Gia Hân nói: “Anh họ có thành tích các môn khoa học tự nhiên rất giỏi, nhưng anh ấy lại bị môn văn làm cho đổ mồ hôi hột. Cháu nghĩ bác có thể đến trường Nhất Trung để tìm một bộ đề thi giải cho Vệ Trung làm thử, nếu anh ấy thật sự có thể làm được thì cháu kiến nghị bác hãy để cho Vệ Trung đi thi giải xem sao.”

Trần Gia Hân đem chuyện thi giải mà đạt giải cao sẽ có thể miễn thi đại học cho mẹ Vệ Trung biết thật rõ ràng. Mẹ Vệ Trung nghe xong thì trong lòng bà ấy đã có một trận kích động.



Đương nhiên cha mẹ nào cũng đều muốn con trai mình thành rồng còn con gái mình thành phượng. Cha Vệ Trung thì đỡ hơn một chút, nhưng mẹ anh ta luôn hy vọng con trai mình có thể thi đậu đại học, để về sau Vệ Trung sẽ có thể được phân phối sự nghiệp trong đơn vị mà ăn cơm nhà nước.

Con mình có thành tích gì thì không phải là mẹ Vệ Trung không biết, vì bà ấy cũng từng nghĩ tới sẽ đem con trai mình đến một trường học khác. Nhưng gần nhất bản thân Vệ Trung không muốn, thứ hai là trường học trong thành phố nhận học sinh với yêu cầu quá khắc khe. Lấy thành tích tổng hợp hiện tại của Vệ Trung thì căn bản là đừng nghĩ tới chuyện bước vào cửa.

Mẹ Vệ Trung giao lưu rất rộng, nếu chỉ muốn tìm đến một bộ đề thi giải thì đối với bà ấy mà nói là không có gì khó khăn. Nhiều nhất chỉ là bị người ta ngầm cười nhạo không biết tự lượng sức mình mà thôi. Nhưng nếu như con trai mình có thể đạt giải, vậy chuyện mình bị cười nhạo có tính là gì. Hiện tại cứ để cho bọn họ cười đến càng tàn nhẫn, thì về sau sẽ bị vả mặt đến càng đau.

Hai người đang nói chuyện thì mẹ Trần Gia Hân đã mang bát mì sợi đến cho con gái mình, nhưng vẻ mặt bà ấy đang rất không thoải mái.

Mẹ Trần Gia Hân vừa nói vừa khóc: “Em xem như đã nhìn thấu, em và người nhà anh ta so ra không đáng nhắc tới. Được rồi, con gái em nói cũng đúng! Lưu Thục Anh em đây cũng không tin khi mình rời khỏi Trần Gia thì liền chịu không nổi.”

Em trai Trần Gia Hân đang đứng một bên cũng bắt đầu mếu mỏ, rồi dựa vào mẹ mình mà nức nở lên.

Nhìn bát mì nóng hầm hập nhưng lại ăn không vô, nên Trần Gia Hân dứt khoát cầm một cái chén nhỏ đến để sớt cho em trai cô một ít. Cô bảo em ấy ra bên cạnh ăn đi, còn nước súp dư sẽ để buổi sáng ngày mai hâm nóng mà ăn cơm sáng.

Trần Gia Hân kéo mẹ cô ngồi xuông bên cạnh mình và khuyên giải an ủi bà: “Mẹ à, ly hôn cũng chỉ là lời nói khi tức giận mà thôi! Mẹ và cha con đã chung sống với nhau nhiều năm như vậy, chẳng lẽ thật sự chỉ vì một người như dì nhỏ mà phải ly hôn sao? Như vậy chẳng phải là đúng ý dì ấy rồi ư? Nghe con đi mẹ, mẹ đừng để ý cha con nói gì hết, cứ buôn bán thật tốt để về sau phát đạt thì chính dì ấy sẽ tự tới cung phụng mẹ thôi.”

Mẹ Vệ Trung đã phục hồi lại tinh thần, bà ấy cũng phụ họa nói: “Gia Hân nói rất có đạo lý đấy em à! Em nhìn xem em kìa, con gái thì song toàn, con trai thì hiếu thuận, cũng không biết có bao nhiêu người hâm mộ em đâu! Cùng chồng cãi nhau mà nghĩ đến chuyện ly hôn thì phải thật thận trọng nha em! Em phải nghĩ cho con cái em nữa chứ?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play