Cho dù bây giờ không phải là giá cao nhất, nhưng chủ tiệm đồ cổ cũng không ngượng mồm mà nói thẳng giá một tờ hầu phiếu là 100 nguyên, còn giá bốn tờ là 500 nguyên!
Chủ tiệm nheo mắt lại và đột nhiên bật cười, nói: "Hình như hai bạn học nhỏ đã có chuẩn bị trước khi tới đây rồi đúng không? Vậy sao không ra giá đi?"
Chủ tiệm cũng không tức giận, vì làm ăn buôn bán cần đến hòa khí sinh tài, hơn nữa việc kinh doanh đồ cổ là chuyện cò kè mặc cả, cho nên việc ra giá ngay tại chỗ là chuyện rất bình thường.
Trần Gia Hân ôm cặp sách của mình một lúc, nhíu mày suy tư một hồi rồi mới cẩn thận báo giá.
Người bán hàng vẫn mỉm cười nhưng lần này ông ta đã thật sự tức giận nên nói: “Nhiều quá! Hai vạn nguyên là không thể nào! Đừng nói là hai vạn, mà ngay cả hai nghìn nguyên cũng không thể được.”
Trần Gia Hân vừa mở miệng muốn nói gì đó, thì cô bỗng nhiên nhìn thấy trong cửa hàng đang có người chú ý tới mình, cho nên cô lập tức ngậm miệng lại và cười nói với chủ tiệm: “Vậy thôi ạ, cháu đã làm phiền ông chủ rồi.”
Đứng trước kệ đồ sứ là một người đàn ông lịch lãm, khoảng chừng 50 tuổi. Ông ta mở miệng gọi lại Trần Gia Hân: “Cô bé, chờ đã! Bác vừa nghe thấy cháu nói chuyện với chủ tiệm là cháu muốn bán tem phải không?"
Sau đó ông ta nói với chủ tiệm: “Hai bên bàn bạc giá cả thất bại rồi à, vậy ông chủ có thể nói cho tôi biết về con tem của các cháu ấy một chút được chứ?
Tuy chủ tiệm có chút không vui nhưng cũng không để lộ ra ngoài mà trả lời: “Thầy giáo Mẫn, con tem của mấy bạn học nhỏ này vẫn còn tốt, nhưng giá cả lại chênh lệch quá nhiều đối với tôi.”
Thầy giáo Mẫn mượn chỗ ngồi của chủ tiệm và cầm lấy album tem của Trần Gia Hân để xem qua một lần rồi hỏi: "Hai cháu bé muốn bán toàn bộ cuốn album tem này hay chỉ là bán riêng từng con tem thôi?"
Trần Gia Hân từng nghĩ về điều đó, nên cô đã đặc biệt làm ra một bộ album tem này. Tổng giá trị của nó lên đến 1.000 nguyên, trừ bốn tấm hầu phiếu ra. Bộ album tem này có thể có giá cao hơn nữa trong vòng mười năm tới, nhưng cho dù nó có cao giá đến đâu thì cũng không thể nào cao hơn một tấm hầu phiếu được.
Trần Gia Hân nhanh chóng đưa ra quyết định: “Cháu muốn bán toàn bộ cuốn album tem này. Cháu chỉ biết trong đó có hai loại tem rất có giá trị, còn các loại tem khác thì cháu không rõ lắm, nên dù có bỏ sót thì cũng không sao. Nhưng giá cả mà cháu muốn bán thì có lẽ thầy giáo Mẫn cũng đã nghe rồi phải không ạ? Nếu như bác nghĩ nó không đáng giá với số tiền đó thì cháu cũng không muốn trì hoãn thời gian ở đây nữa."
Nghe vậy thì thầy giáo Mẫn và chủ tiệm đều cười.
Thầy giáo Mẫn nói: “Bé gái này có tính cách rất cương nghị nha! Được rồi, trong trường hợp này bác sẽ thu mua với giá hai vạn nguyên, nhưng cháu cũng đừng hối tiếc đó.”
Trần Gia Hân quả quyết nói: “Cháu sẽ không hối hận đâu! Đây là giá cả mà cháu đã tự mình nói ra, cho nên lời hay lỗ gì thì chính cháu sẽ tự chịu ạ!"
Thầy giáo Mẫn cười nói: "Bé gái này thật sảng khoái!"
Thầy giáo Mẫn lấy ra hai vạn nguyên từ chiếc ví của ông ta rồi nhìn về phía Trần Gia Hân và Vệ Trung. Ông ta ngập ngừng một lát rồi mới hỏi: "Hai cháu đi bán tem như vậy thì cha mẹ các cháu có biết không?"
Trần Gia Hân đứng thẳng người, nói: "Dạ, đây là số tem mà cháu đã tự tay sưu tập nên cháu có quyền bán chúng. Mặc dù gia đình cháu đang rất cần tiền, nhưng cha cháu nhất định sẽ không bằng lòng cho cháu bán tem. Tuy nhiên con tem chỉ là vật chết, nên cháu hy vọng mình có thể sử dụng chúng để đổi lấy một giải pháp cho tình trạng khó khăn của gia đình cháu."
Thầy giáo Mẫn ca ngợi cô một tiếng: “Cháu quả là một cô bé giỏi giang!”
Sau đó ông ta liền hoàn thành các thủ tục cần thiết khi giao dịch.
Vì Trần Gia Hân và Vệ Trung vẫn chưa đến tuổi trưởng thành, cho nên thầy giáo Mẫn đã mời chủ tiệm đứng ra làm chứng rồi viết một bản hợp đồng giao dịch đơn giản trước mặt mọi người. Bên trên bản hợp đồng giao dịch có ghi rõ họ tên và số điện thoại của hai bên, và chủ tiệm cũng để lại con dấu của riêng mình.
Sau khi nhận được tiền, Trần Gia Hân bỏ tiền vào cặp sách rồi cùng Vệ Trung cưỡi xe đạp đi ra khỏi khu chợ và nhanh chóng trở về nhà.
Sau khi bọn họ rời đi, chủ tiệm của cửa hàng đồ cổ đã hỏi thầy giáo Mẫn rằng tại sao ông ta lại trả giá cao như vậy?
Thầy giáo Mẫn mỉm cười và nói một cách rất lạc quan về giá trị của bộ tứ hầu phiếu này. Dù sao ông ta cũng không phải kiểu người mua đi bán lại mà chỉ muốn giữ cho riêng mình mà thôi.
Sau vài câu nói qua loa với chủ tiệm, thầy giáo Mẫn lập tức vội vàng chào hỏi và ra về.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT