“Nhị ca hiểu được là tốt, có thể bảo thợ thủ công trước tiên làm vài trang bị cỡ nhỏ thử nghiệm thêm.” Vương Thủ Triết ngó sắc trời: “Thời gian không còn sớm, ta còn có sự tình khác phải xử lý, liền cáo từ.”
Vương Thủ Triết thân là tộc trưởng, cũng không phải tới để phát minh sáng tạo. Huống chi biết thì dễ làm thì khó, để cho đích thân hắn chế tạo ra những thứ kia chưa hẳn hắn đã có thể làm được tốt.
Chỉ cần Vương Thủ Nghĩa hiểu được nguyên lý, vậy đã đủ để hắn đảm nhận công việc tiếp theo.
“Tứ đệ đừng đi vội.” Vương Thủ Nghĩa lôi kéo hắn không buông: “Hiếm mới thấy ngươi tới vựa cá một lần, nhị ca còn chưa chiêu đãi được. Buổi trưa dùng bữa ngay tại “Bách Vị Hiên” đi, cá sống của tửu lâu kia cũng đều do chúng ta cung cấp, hương vị các món ăn đều đứng đầu. Nhị ca còn có mấy chỗ chưa rõ, ngươi nói cái mà xi phông tiêu nước? Nguyên lý máy bơm tăng hoạt khí cho thùng nước lại là cái gì, như nào để dùng nguyên lý máy bơm cho nước lên cao…”
Được lắm!
Vương Thủ Triết thấy miệng hắn có “mười vạn câu hỏi vì sao”, mặc dù có hơi nhức đầu, nhưng cũng biết đây là chuyện tốt. Vương Thủ Nghĩa kinh doanh vựa cá đã nhiều năm, nếu quả thật có thể theo cách này, tương lai sinh ý của vựa cá sẽ càng ngày sẽ càng tốt, đây cũng là cống hiến to lớn dành cho gia tộc.
Trong Trường Ninh vệ này cũng không phải chỉ có vựa cá của một nhà Vương thị, mà là có hơn 10 thế gia gia tộc đang kinh doanh vựa cá. Nhất là Lưu thị và Triệu thị, quy mô sinh ý còn lớn hơn so với Vương thị.
Nếu gia tộc mình càng làm nghề cá tốt hơn, thì càng tạo ra nhiều tài phú, đồng thời trên thực tế cũng là đè ép không gian sinh tồn của đối thủ.
Bởi vậy Vương Thủ Triết bớt thêm chút thời gian, làm thật tốt “giáo dục vỡ lòng” cho Vương Thủ Nghĩa. Hiệu ứng xi phông và bơm thủ công đều cần có ống dẫn, ở thế giới này việc vận dụng đường ống còn tương đối thô sơ, vẻn vẹn chỉ có mấy loại như ống trúc, ống gốm cùng với ống đồng, có điều cũng đã miễn cưỡng đủ dùng rồi.
Bơm thủ công tạm thời không làm được cũng không sao, dùng nguyên lý xi phông đơn giản để hút nước ở tầng dưới chót, rồi bảo nhân công đổ nước vào tầng lọc. Như thế lượng vận chuyển của một chiếc xe ngựa đã gia tăng rất nhiều, tỷ lệ cá sống cũng tăng mạnh.
Vương Thủ Nghĩa nghe như si như say, lúc tại “Bách Vị Hiên” dùng bữa trưa liên tục kéo Vương Thủ Triết lảm nhảm không ngừng.
“Nhị ca, Bách Vị Hiên này thật sự thuộc mấy tửu lâu tốt nhất của Trường Ninh vệ?” Vương Thủ Triết ăn thức ăn của Bách Vị Hiên, chợt cảm thấy như có vị kỳ kỳ, chỉ là thắng ở nguyên liệu nấu ăn chất lượng tốt mà thôi.
Đương nhiên, tiêu chuẩn nêm nếm vẫn vượt qua đầu bếp nữ của gia tộc Vương thị, chỉ là vẫn có chênh lệch khá lớn so với hương vị của Địa Cầu.
“Tứ đệ, bữa cơm này ăn mất 32 đại đồng 73 xu…” Vương Thủ Nghĩa đen mặt, kêu oan không thôi: “Đây đều là tiền riêng mà ngu huynh đã khổ cực để dành được, món ăn tươi ngon như vậy, ngươi lại còn không vừa lòng sao?”
Vương Thủ Triết sờ cằm, dựa vào cảm giác khác biệt mà đoán thì đây là một nồi natri glutamat (bột ngọt), đời trước lúc ở địa cầu bột ngọt và nước cốt gà tràn ngập trong mỗi xó xỉnh của giới ẩm thực, đã sớm làm nâng cao trình độ thưởng thức món ăn tươi ngon trong trí nhớ linh hồn hắn.
Nếu như có thể làm ra bột ngọt, liệu cũng có thể trở thành một sản nghiệp hay không?
Có điều ý nghĩ này cũng chỉ là lóe lên một cái rồi biến mất, bởi vì Vương Thủ Triết chỉ biết natri glutamat sớm nhất là chiết xuất từ trong rong biển, nhưng mà hàm lượng natri glutamat bên trong rong biển lại rất thấp, khó mà thực hiện vận hành theo công nghiệp hoá.
Công nghệ hiện đại đều là chiết xuất từ các loại cây như đậu nành, sau khi lên men bằng vi sinh vật thì sẽ ra natri glutamat.
Nhưng mà Vương Thủ Triết cơ hồ dốt đặc cán mai về công nghệ và nguyên lý tinh luyện natri glutamic, bảo tự hắn nghiên cứu phát minh không biết ngày tháng năm nào mới có thể thành công. Bởi vậy ý niệm phát tài này cũng chỉ đành tạm thời buông bỏ, trước tiên cứ cải tiến và tối ưu hóa cho sản nghiệp gia tộc ổn thỏa đã.
“Nhị ca, nguyên lý ngươi cũng đã hiểu, hy vọng ngươi nắm chắc thời gian thí nghiệm và cải tiến, tuyệt đối đừng cô phụ khổ cực bắt sống cá của nhóm Lục thúc. Đương nhiên cũng phải giữ kín cơ mật của Vương thị chúng ta, ta tin về chuyện này làm như thế nào ngươi còn rõ ràng hơn ta.”
Vương Thủ Triết dặn dò vài câu, liền dẫn gia tướng cáo từ mà đi.
Còn Vương Thủ Nghĩa sau khi lấy được “truyền thừa”, lòng cũng đã sớm ngứa ngáy khó nhịn, đến cả tiễn cũng lười tiễn Vương Thủ Triết, không kịp chờ đợi đi thử nghiệm. Một khi thành công, vựa cá - sản nghiệp truyền thống của gia tộc lập tức có thể phát huy được ưu thế.
Cửa Đông của Trường Ninh vệ thành.
Ra khỏi thành rồi, chính là con đường rộng lớn thẳng tắp.
Vương Thủ Triết mang theo hai tên gia tướng, trực tiếp giục ngựa lao nhanh, vừa đi vừa nghỉ, không đến một canh giờ đã tới bến đò Trường Ninh, An Giang.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT