Tạm thời không đề cập tới những chuyện lạc đề.

Ở bên trong Trường Ninh vệ thành, nơi náo nhiệt nhất phải kể tới hai khu vực chợ phía đông chợ phía tây. Chợ đông chủ yếu là là các loại cửa hàng ven đường, bán được phần lớn là các đặc sản trấn thổ của vệ thành, trái cây rau quả, gia súc thịt chim, củi gạo dầu muối, đồ dùng hàng ngày các loại, sạp cá của Bình An Vương thị ở trong chợ đông.

Đám người Vương Thủ Triết dắt ngựa đi vào trong đó, như thể họ bước vào một khu chợ nông sản khổng lồ, các loại sản phẩm nông nghiệp và sản phẩm thủ công nghệ là cần có cái gì thì đều có cái đó, ngoại trừ phú thương hoặc cửa hàng thế gia cỡ lớn ra còn có rất nhiều người bán hàng rong chiếm mọi ngóc ngách của chợ, buôn bán một số đồ vật kỳ lạ, đây là quầy hàng quan phủ Trường Ninh đặc biệt vạch ra cho Tán Tu, phòng ngừa bọn họ bày quầy bán hàng khắp nơi, không tiện quản lý.

Về cơ bản thì ở Tán Tu không có đồ tốt, nhưng bình thường bọn họ lang thang năm sông bốn biển, mua bán đồ vật cực kỳ tạp nham, thỉnh thoảng sẽ xuất hiện một số đồ vật mới lạ.

"Mật gấu hung thú nhị giai đỉnh cấp Hắc Bối Bạo Hùng, chỉ có một bộ, giá bán mười lăm càn kim, xin miễn trả giá." Nam tử mặt sẹo mặc áo giáp da thú bày quầy bán hàng, quầy hàng dùng một tấm da gấu dày đặc trải ra, phía trên dùng nhánh cây treo mật gấu hong khô, dựng thẳng tấm bảng hiệu, bày ra dáng vẻ người lạ chớ gần.

"Da gấu lưng đen bụng trắng, tính chất hùng hậu, thực sự là da của Hắc Bối Bạo Hùng." Gia tướng Vương Trung ở một bên thấp giọng nói: "Mật gấu bên trong cũng có màu hoàng kim, phẩm chất không kém, mười lăm càn kim cũng không đắt lắm, chuyển tay bán cho đan phường thì chí ít cũng kiếm được bốn năm càn kim."

Thuở nhỏ Vương Thủ Triết muốn học tập hung thú đồ sách, có thể phân biệt được đại bộ phận hung thú bình thường và vật liệu trên người hung thú, hắn chỉ cười nói: "Đồ rẻ thật, nhưng chúng ta cũng đừng tham." Nói xong cũng không quay đầu lại rời khỏi.

"Chẳng lẽ gia chủ cho rằng đó là lừa đảo? Ta nhìn màu sắc và phẩm tướng của mật gấu đều vô cùng tốt, không sai được." Vương Trung có chút không cam lòng, nhưng vẫn nghe lời đuổi theo, chỉ là ánh mắt có chút lưu luyến không rời: "Nếu gia chủ chướng mắt kiếm chút tiền này... Hay là..."

"Ngu xuẩn, nhất định là gia chủ nhìn ra điểm kỳ quặc." Vương Dũng hung hăng trừng mắt liếc hắn ta.

"Ha ha, phần thịt bên trong mép da gấu khô đen, hiển nhiên đã mấy năm rồi, dù mật gấu kia đã hong khô nhưng màu sắc vẫn còn lộ ra tươi mới, lột ra chưa quá ba tháng." Vương Thủ Triết cười nói: "Vương Trung, nếu ngươi muốn mua thì ta có thể cho ngươi vay, không cần chia lời cho ta."



Trong lòng của hắn cũng không khỏi âm thầm buồn cười, so với địa cầu thì thế giới Huyền Vũ bày quầy bán hàng lừa đảo đều lộ ra vẻ thô kệch như vậy, cũng không bịa ra những câu chuyện kỳ quái gì, quá không chuyên nghiệp.

"Không muốn không muốn đâu, may mà hôm nay đi theo gia chủ ra ngoài." Cả người Vương Trung toát mồ hôi lạnh nghĩ lại mà sợ, tức giận nói: "Quả nhiên không thể tin Tán Tu được, chiêu trò lừa bịp quá nhiều."

"Huyền Vũ thế gia có gia có nghiệp, có căn có cơ, chỉ cần bảo vệ tốt phần cơ nghiệp này thì sẽ có tài nguyên tu luyện không ngừng." Vương Thủ Triết lạnh nhạt nói: "Tán Tu đều không căn không cơ, lãng tử phiêu bạt bốn phía, tất cả tài nguyên đều phải tự lực cánh sinh, thời gian trải qua đương nhiên khó khăn, cũng rất dễ dàng lạc lối vào con đường lừa gạt, trộm cướp các loại. Mà một khi bọn họ phạm tội, đại khái có thể phủi mông đi thẳng một mạch, dịch dung đổi thân phận cũng không phải là nói đùa. Nếu Tán Tu tùy tiện đều có thể lấy được tài nguyên, chúng ta đời đời kiếp kiếp kiến công lập nghiệp mở rộng gia sản dòng họ, không tiếc hi sinh tính mệnh thủ hộ cơ nghiệp gia tộc là vì cớ gì?"

Gia chủ nói rất có đạo lý.

Hai vị gia tướng Vương Trung và Vương Dũng dần dần càng thêm kính nể Vương Thủ Triết, bọn hắn đã cảm nhận được sự khác biệt của tân gia chủ và tiền gia chủ, dăm ba câu đã phân biệt rạch ròi giữa tình cảnh thế gia và Tán Tu.

Lúc này, bọn họ nhìn về phía những quầy hàng ven đường có trang phục khác nhau và những đồ vật trên quầy Tán Tu bày biện lộn xộn, thì càng cảnh giác hơn, chỉ cần nhìn thấy Tán Tu là bọn họ sẽ cảm thấy là lừa đảo.

"Tổ ong này bán thế nào?"

Nhưng vào lúc này, Vương Thủ Triết đột nhiên ngồi xuống trước một gian hàng, chủ quán là một nam tử trung niên bốn năm mươi tuổi, hình tượng có chút lôi thôi, thoạt nhìn dáng vẻ cũng chỉ ở Luyện Khí cảnh tầng 3 đỉnh phong.

Nhưng mà đây cũng là trạng thái bình thường của đa số Tán Tu, các loại nhân tố như độ chênh lệch về thiên tư, khuyết thiếu hệ thống công pháp tu luyện, không có trưởng bối dốc lòng chỉ đạo, tài nguyên tu luyện rất không ổn định, đều là những thứ khiến Tán Tu rất khó tu luyện.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play