Ở trong ghi chép của Vương thị, lần nghiêm trọng nhất là tai họa mật trùng 73 năm trước, tình hình nạn trùng trải rộng toàn bộ Lũng Tả quận, lúc đó sản lượng đông mạch giảm xuống tám thành, giá lương thực trong thời gian ngắn tăng nhanh, một số thế gia còn có thể dựa vào lương thực cất trữ để duy trì. Nhưng rất nhiều dân tự do có tài sản mỏng thì thảm rồi, có rất nhiều nữ nhân và nữ hài tử bị bán đi.

Càng đáng sợ chính là một trận thảm họa kia kéo dài đến năm thứ ba, chính là lúc mà ngay cả một số thế gia đều không chống nổi nữa. Nếu không phải Tử Phủ Học Cung ra tay, điều nhập lượng lớn lương thực vào Lũng Tả quận, cũng luyện chế ra lượng lớn cổ phương Diệt Trùng Tán. Chỉ sợ toàn bộ Lũng Tả quận sẽ trở thành địa phương người chết đói ngàn dặm, hoang tàn vắng vẻ.

Trong chốc lát, Vương Thủ Triết bắt đầu nhíu mày: "Lạc Tĩnh, muội có cách nào chứng minh lời mình nói hay không?"

Phong Cốc nông trang và Hưng Thịnh nông trang là hai căn cứ sản xuất lớn nhất của Vương thị, nếu thật sự có nạn mật trùng bộc phát, đối với Vương thị bây giờ mà nói thì đó chính là đã rét vì tuyết lại lạnh vì sương.

"Ca ca, huynh kiểm tra mấy cây lúa mạch một chút thử xem." Vẻ mặt Vương Lạc Tĩnh cũng có chút ngưng trọng.

Vương Thủ Nặc nghe thấy vậy thì cảm thấy có chút thấp thỏm, đi về phía đồng ruộng, tùy tiện cầm lấy một cây lúa mạch lật xem, chỉ thấy bên trên lúa mạch vừa mới bắt đầu làm đòng có chút mảnh nhỏ màu xanh lá.

Liên tiếp lật ra mấy cây lúa mạch khác, có cây có nhiều chút có cây có ít, nhưng không hề nghi ngờ nữa đó đều là mật trùng.

Vương Thủ Triết có cảnh giới Luyện Khí cảnh tầng 6, tố chất thân thể và thị lực xa hơn người bình thường, hắn liếc mắt nhìn đã phát hiện những mảnh nhỏ màu xanh kia đều là tiểu côn trùng mập phì, hắn có chút kinh ngạc, hình như đây là con rệp?

Về phương diện kiến thức này thì Vương Thủ Triết tích lũy rất ít, chỉ có thể miễn cưỡng đoán ra đây là một loại rệp vừng nào đó. Hắn không có hứng thú đối với nông nghiệp, nên những ứng dụng có thuật toán mạnh mẽ kia đương nhiên sẽ không đẩy những nội dung này lên đầu.

"Đúng là năm nay mật trùng nhiều hơn những năm qua." Vương Thủ Nặc lo nghĩ không thôi: "Cũng chưa chắc sẽ phát sinh tai nạn sâu bệnh đâu? Dùng tro than trộn lẫn với một chút Diệt Trùng Tán là có thể trị, nhiều nhất chỉ là sản lượng bị giảm hơn năm ngoái một chút mà thôi."

"Ca ca!" Vương Lạc Tĩnh dậm chân nói: "Muội đã nói khí hậu có vấn đề rất lớn, bên trong thổ nhưỡng để lại quá nhiều trứng trùng, nhanh thì ngày mai, chậm thì ba bốn ngày, một lượng lớn mật trùng sẽ phá đất mà lên, đến bảy tám ngày sau thì rất có khả năng bộc phát đợt thứ hai."

"Mấy người các ngươi tới đây." Vương Thủ Triết nói với mấy tên tá điền được tuyển chọn đang đứng cách đó không xa: "Nhổ đám lúa mạch này lên, xới cả đất lên."

"Chuyện này... Thủ Nặc thiếu gia..." Mấy tên tá điền kia rụt đầu lại, lo nghĩ nhìn Vương Thủ Nặc, không dám, cũng có chút không nỡ ra tay. Qua mười ngày nữa những cây lúa mạch này đã có thể thu hoạch, đó đều là lương thực trắng lóa.



"Nghe tộc trưởng đi." Vương Thủ Nặc cũng không dám đắc tội Vương Thủ Triết, tự mình tiến lên nhổ lúa mạch ra trước.

Mấy tên tá điền cũng cầm cuốc, bắt đầu xới đất.

Qua một lát sau, một khối nhỏ lúa mạch đều bị nhổ ra, đất cũng bị xới lên.

"Cái này..." Vương Thủ Nặc cẩn thận kiểm tra những gốc rễ của những cây lúa mạch kia, sắc mặt dần dần ngưng trọng đến khiếp sợ không thôi: "Sao lại như thế này, tại sao lại như thế này?"

Bên trên những sợi rễ kia có rất nhiều mảnh nhỏ màu trắng, khiến người ta nhìn thấy mà giật mình. Hơn nữa, đa số trên sợi rễ lúa mạch đều có, chỉ là số lượng nhiều hay ít mà thôi.

Còn có những mảnh đất được đào ra, nếu như cẩn thận lật xem, sẽ phát hiện rất nhiều mảnh nhỏ màu trắng.

Trong lòng Vương Thủ Nặc kêu "lộp bộp", có dự cảm không lành nói: "Nhanh, nhanh đi gọi gia gia tới đây."

"Nhanh, đi báo với gia gia, đồng thời báo với tất cả tá điền, cấp tốc ngâm tro than tích lũy." Vương Thủ Nặc đi theo gia gia học được hai năm kinh nghiệm nông học, ít nhiều cũng có chút kiến thức cơ bản.

Nhóm tá điền bắt đầu bận rộn.

Chỉ một lát sau, Tứ lão thái gia Vương Tiêu Chí đã đến đây tụ hợp, sắc mặt của hắn vô cùng khó coi: "Làm sao lại như thế, tại sao bên trong đất có thể có nhiều trứng mật trùng như vậy? Năm ngoái sau ngày thu hoạch rõ ràng đã dùng Diệt Trùng Tán, chẳng lẽ những Diệt Trùng Tán kia có vấn đề?"

"Gia gia, năm ngoái là mùa đông ấm..." Vương Lạc Tĩnh ở một bên cẩn thận nhắc nhở.

"Tiểu nha đầu nghịch ngợm, gia gia làm nghề nông cả đời, chẳng lẽ không hiểu bằng ngươi sao?" Dường như Vương Tiêu Chí như bị giẫm trúng cái đuôi, tức giận trách cứ: "Mười năm trước cũng là mùa đông ấm, khí hậu giống năm nay như đúc, kết quả là sản lượng của Lũng Tả quận tăng cao, lương thực đầy kho! Theo ta thấy, vấn đề là ở Diệt Trùng Tán kia, Tiền Thị Thương Hội đáng chết, lại bán Diệt Trùng Tán giả, may mà ta còn thừa dịp giá thấp lưu trữ một lượng lớn Diệt Trùng Tán!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play