Mãi đến khi Tô Tĩnh rời đi, Hướng Ca mới chậm rãi mở mắt ra.
Chiếc gối dưới đầu đã đổi người, cô đang gối trên chân Chu Hành Diễn, ngắm nhìn anh từ dưới lên.
Người đàn ông cụp mắt xuống, đúng lúc cũng đang ngắm cô.
Hướng Ca chớp chớp mắt, hốc mắt đỏ lên, tay chống lấy sofa từ từ bò dậy, ngồi thẳng người nhìn anh.
Hai người đối diện một hồi lâu, không ai lên tiếng, sau một lúc, Chu Hành Diễn mới mở miệng trước: "Em tỉnh bao giờ thế?"
"Em vừa mới tỉnh." Hướng Ca khàn giọng đáp.
Khóe mắt cô ươn ướt, một bên mặt in hằn vệt đỏ nhàn nhạt bởi vừa mới ngủ dậy.
Khóe môi Chu Hành Diễn nhẹ cong lên, anh giơ tay dịu dàng chạm vào vệt hằn kia: "Hằn thành con mèo nhỏ luôn rồi."
Hướng Ca không nói gì, hàng mi cứ chớp, hơi nước nơi khóe mắt cứ thế nhẹ thấm ra ngoài.
Cô đột nhiên cử động, cả người nhào vào trong lòng anh, tay ôm lấy vòng eo, vùi đầu vào trong ngực, phát ra âm thanh soàn soạt: "Hành Hành..."
Chu Hành Diễn giơ tay ôm lấy cô: "Tỉnh rồi thì tắm rửa rồi đi ngủ nào."
Hướng Ca ôm eo anh thật chặt, vùi đầu vào không chịu ngẩng mặt lên: "Em không muốn lên, anh ôm em lên đi."
Chu Hành Diễn nhẹ nhàng xoa xoa mái tóc cô: "Thế em cứ ở đây ngủ nhé, anh lên trước."
"..."
Cả người Hướng Ca khựng lại, ngẩng đầu lên, vẻ mặt phức tạp nhìn anh: "Chu Hành Diễn, vừa rồi anh đâu có nói như vậy."
Chu Hành Diễn rũ mắt, vẻ mặt không có gì thay đổi: "Ừm, vừa rồi anh nói thế nào."
Hướng Ca nhìn anh ba giây, thở dài một hơi rồi vươn vai: "Em dậy."
Cô từ từ bò dậy khỏi sofa, vừa mới dẫm lên dép lê để đứng dậy, bỗng nhiên cả người đã bị kéo lại.
Hướng Ca quay đầu lại nhìn.
Chu Hành Diễn hẵng còn ngồi ở trên ghế, níu lấy cánh tay cô, thở dài thườn thượt.
Không đợi Hướng Ca kịp phản ứng lại, người nọ đã đứng lên, khẽ khom người xuống, một tay luồn qua đầu gối cô, bế thốc lên.
Hướng Ca chưa biết mô tê gì đã bay thẳng lên không, cô theo phản xạ có điều kiện vòng tay ôm lấy cổ anh, đôi mắt mở thật lớn.
Chu Hành Diễn ôm cô đứng ở trước sofa, người trong lòng khoảng thời gian này được anh chăm bẵm nên đã có chút thịt, nhưng hẵng còn nhẹ bẫng, ôm vào ngực vẫn đang cảm nhận được xương cốt gầy gò.
Chu Hành Diễn rũ mắt nhìn cô: "Hình như gần đây em béo lên đúng không?"
Hướng Ca sững người, mặt không cảm xúc khẽ giãy dụa: "Thế anh thả em xuống đi."
Chu Hành Diễn cười nhẹ một tiếng, ấn đầu cô về lại vị trí cũ, rồi ôm người đi lên lầu.
Căn phòng của Hướng Ca kể từ sau khi cô học đại học cũng không ở qua được mấy lần, tấm rèm trắng treo trên bốn góc giường nhẹ rủ xuống, Hướng Ca giơ tay vén lên, Chu Hành Diễn đặt cô xuống giường, lại đứng dậy vén rèm gọn sang một bên.
Vừa quay đầu lại, đã thấy Hướng Ca mở chiếc đèn nơi đầu giường, đang ngồi nơi mép giường cởi quần áo.
Bóng đèn đầu giường được che bằng chiếc chụp đèn màu ấm, sau khi kéo gọn tấm rèm, trong phòng chỉ còn lại chiếc bóng mờ mờ ảo ảo sau tấm rèm vải ren trắng, Hướng Ca ngồi ở trên giường bắt đầu kéo tất xuống, từ đùi xuống đầu gối rồi tới mắt cá chân, cuối cùng dùng mũi chân nhẹ hẩy ra. Làn váy nương theo động tác của cô mà dần vén lên trên, để lộ ra chiếc đùi thon đẹp mắt.
Tô Tĩnh đã để sẵn đồ ngủ nơi cuối giường, Hướng Ca ném tất qua một bên, cầm lấy áo ngủ, đôi chân trần dẫm lên tấm thảm đặt dưới giường, mới nâng mắt quay lại nhìn Chu Hành Diễn.
Người đàn ông dựa người vào cửa sổ, đứng im bất động hệt như đang ngẩn ra, sống mũi cao thẳng được phủ một ánh đèn vàng ấm áp, nét mặt anh như hòa vào bóng tối, chỉ có thể nhìn được đôi môi hẵng còn đang mím chặt.
Hướng Ca nghiêng nghiêng đầu: "Anh đang nghĩ gì thế?"
Chu Hành Diễn đứng thẳng người đi tới trước mặt cô, một tay chống xuống dưới giường, đoạn cúi đầu thấp xuống, mổ nhẹ cánh môi cô một cái, thấp giọng lên tiếng: "Hôn một cái được không?"
Hướng Ca ngẩng đầu: "Mẹ em còn đang ngủ ở phòng bên cạnh đấy."
Chu Hành Diễn ừ một tiếng: "Anh biết," anh ngậm lấy môi dưới của cô, cả người ngả về trước, ép người trước mặt dựa vào nơi đầu giường: "Cho nên anh chỉ hôn một cái thôi."
Hướng Ca cười khẽ một tiếng, một tay cầm áo ngủ tay còn lại choàng lấy cổ anh, đón ý hùa theo.
Trong căn phòng yên tĩnh, tiếng răng môi đan vào nhau phát ra âm thanh nhợt nhạt, mãi cho đến khi Hướng Ca thở hổn hển đẩy người trước mặt ra, Chu Hành Diễn vẫn đang không mấy tình nguyện liếm khóe môi cô một cái.
Chiếc áo ngủ mềm oặt đang treo trên cánh tay Hướng Ca thiếu chút nữa đã rơi xuống đất, cảm nhận được anh còn chưa mấy thỏa mãn, cô buồn cười đẩy người trước mặt một chút: "Anh sao lại như thế chứ."
"Khó chịu quá," Giọng của Chu Hành Diễn hơi khàn, rải từng nụ hôn tinh mịn dọc theo vành tai của cô, "Nhà của em cách âm tốt không?"
Hướng Ca rụt cổ trốn đi, giơ tay không chút lưu tình đẩy người ra xa: "Từ chối nhé, ngày mai em còn phải dậy sớm."
Chu Hành Diễn chậm rãi ngồi dậy, khó chịu mà thấp giọng hừ một tiếng.
Ánh mắt anh đen láy, hàng mi rủ xuống, sắc mặt vẫn bình tĩnh, nhưng thoạt nhìn lại có chút ấm ức, ánh mắt như đang muốn nói bản thân hoàn toàn không muốn ngủ ở phòng cho khách.
Hệt như loài động vật nhỏ đang xù lông xù cánh.
Chỉ là loài động vật này chỉ đang dục cầu bất mãn mà thôi.
Hướng Ca bật cười thành tiếng, đổi lại được cái liếc sắc lẹm của người đàn ông lãnh đạm, cô liếm môi, nghiêng đầu nghĩ nghĩ, "Em có thể dùng——" cô giơ tay xòe ra trước mặt anh, năm ngón tay tinh tế, lòng bàn tay mềm mại trắng hồng, "Cái này?"
Hướng Ca quơ quơ tay, "Cho anh nửa giờ nhé?"
Huyệt thái dương Chu Hành Diễn nhảy dựng, anh nheo mắt lại nhìn cô đầy cảnh cáo: "Em muốn giày vò chết anh đúng không?"
Hướng Ca vô tội chớp mắt, còn ghé sát đầu về trước một chút: "Anh muốn hay không muốn nào?"
Chu Hành Diễn giơ tay toan chụp lấy bàn tay nhỏ nhắn đang quơ qua quơ lại trước mặt mình: "Đi tắm đi."
Cô phản ứng rất nhanh, rút tay mình lại, lại ngược lại bắt lấy tay anh kéo người đi ra cửa, mở cửa phòng ra.
Khóe mắt Hướng Ca đong đầy ý cười, hệt như chú hồ ly nhỏ, cô rướn người qua mổ nhẹ lên môi anh một cái, rồi mau chóng lùi về: "Em tắm đây, anh đi ngủ sớm một chút nhé, ngủ ngon."
Anh còn cửa kịp phản ứng thì đã nghe thấy sầm một tiếng, Hướng Ca đã đóng cửa phòng lại.
Chu Hành Diễn đứng trước cửa phòng ngủ, nhìn cánh cửa đóng chặt, thong thả liếm nhẹ khóe môi.
Đúng lúc cậu bạn nhỏ ngủ ở phòng bên cạnh đi ra mò mẫm tìm WC, mơ mơ màng màng dụi mắt ngẩng đầu lên nhìn anh: "Sao anh lại đứng trước cửa phòng chị em thế, anh cũng không dám đi vệ sinh một mình vào buổi tối à?"
"..."
Chu Hành Diễn bình tĩnh gật đầu, dắt cu cậu đi qua: "Có một chút, đi thôi, chúng ta cùng đi."
- -
Chu Hành Diễn chỉ ngây người ở nhà Hướng Ca đúng một ngày, ngày hôm sau đã đi tìm khách sạn, bảo ở lại có chút bất tiện.
Đêm hôm đó, khi Hướng Ca bị ấn đầu vùi sâu vào gối, còn người ở sau lưng hôn thẳng một đường dọc theo sống lưng, phía dưới không ngừng thúc sâu vào trong, cô mới mơ mơ màng màng ý thức được chút bất tiện mà anh nói là gì.
Như vậy quả đúng là tiện hơn rất nhiều.
Các show diễn lớn nhỏ của tuần lễ thời trang đều diễn ra trong hai tháng chín và tháng mười này. Cá mặn Hướng Ca im lìm làm người mẫu dự bị hai ngày liền, chợt buổi chiều ngày hôm sau, khi cô còn đang vắt chân ngồi cắn hạt dưa, người phụ trách đã cầm điện thoại hùng hổ bước vào hậu trường, Phó Dung Sâm cũng đi vào theo, lười biếng dựa người vào cửa quăng cho cô ánh mắt đầy ý đẩy đưa.
Người phụ trách là một người đàn ông Ý để râu xồm, mặc một chiếc áo sơ mi denim màu xanh nhạt cùng chiếc áo khoác âu trắng. Cổ áo sơ mi mở rộng, để lộ ra phần lông ngực xoăn tít thò lò, cảm giác rất hoang dã.
Anh ta còn đang gọi điện thoại, hình như là có người mẫu nào đó xảy ra chút chuyện, Hướng Ca bình tĩnh giấu bịch hạt dưa về phía sau, ánh mắt người đàn ông đúng lúc đảo qua, giơ tay chỉ vào người cô, dùng một câu tiếng Pháp rất tiêu chuẩn bảo cô đi vào trong thay quần áo.
Hướng Ca chỉ sửng sốt vỏn vẹn một giây, rồi nhanh chóng phản ứng lại đứng lên đi theo nhà tạo mẫu vào trong.
Đây là lần đầu tiên Hướng Ca tham gia Tuần lễ thời trang quốc tế, may mắn thay, dù trong bất kì hoàn cảnh gì cô cũng không biết hai chữ khẩn trương viết như thế nào, phản ứng từ đầu tới cuối đều vô cùng bình tĩnh.
Mọi thứ đã sẵn sàng, người mẫu chuẩn bị bước chân lên sàn diễn, Hướng Ca hít môi hơi thật sâu rồi bước lên đài.
Ánh đèn flash chói đến mức khiến cô cảm thấy trên người hơi nóng, so với phía trên thì dưới khán đài có vẻ tối hơn rất nhiều, sàn catwalk vốn tưởng dài miên man không biết bao giờ mới đi hết, bây giờ thật sự được sải bước ở trên mới phát hiện ra đi một vòng từ đầu tới cuối chỉ gói gọn trong một cái chớp mắt.
Hướng Ca hơi nâng cằm lên, mặt không cảm xúc xoay người sang, đôi mắt xếch lên, rồi dừng lại nửa giây.
Tô Nghệ Ninh mặc bộ váy đỏ rực đoan trang ngồi ở dưới đài nhìn cô.
Mà người đàn ông đang ngồi cạnh bà, lại là người sáng hôm nay mặc chiếc áo tắm dài, mái tóc vẫn đang rỏ nước cắn lấy đầu vai cô, khàn giọng nói "Anh chờ em trở về."
Tầm mắt Hướng Ca bình tĩnh quét qua, trong mắt không có nửa phần thiên lệch.
Dưới sàn catwalk, Tô Nghệ Ninh bắt chéo chân nghiêng đầu qua, vẻ mặt có chút ngạc nhiên: "Con dâu của mẹ không tồi đấy."
Chu Hành Diễn không nói gì, mắt chợt híp lại, đứng dậy rời đi.
Hướng Ca nhận nhiệm vụ lúc nước sôi lửa bỏng, nhưng biểu hiện lại vô cùng lão luyện chuyên nghiệp, khiến thái độ của người phụ trách đã dịu lại rất nhiều, Hướng Ca thở phào một hơi, chuyện qua rồi cô mới biết hai chữ khẩn trương viết thế nào, cô rụt rụt bả vai hẵng còn đang run lẩy bẩy, chợt lại muốn đi toilet.
Hướng Ca vừa rút điện thoại ra vừa đi tới toilet, cúi đầu toan gọi cho Chu Hành Diễn cuộc điện thoại, kết quả còn chưa kịp bấm gọi, vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy người đàn ông đang dựa vào tường đứng ngay bên cạnh.
Chu Hành Diễn mặc một bộ tây trang sáng màu, vóc người vai rộng eo hẹp chân dài, anh không đeo cà vạt, hai nút cúc áo trên cùng của chiếc sơ mi mở tung, lộ ra chút cảm giác lười biếng lại tùy ý.
Hướng Ca khoanh tay, lon ton đi tới, giày cao gót dẫm lên tấm thảm lông trải trên hành lang an tĩnh không phát ra tiếng động.
Cô đi đến trước mặt anh, đúng lúc Chu Hành Diễn nâng mắt lên.
Từ trước đến nay Hướng Ca chưa nhìn anh mặc tây trang bao giờ, lúc này xung quanh không có ai, cô híp mắt cười hệt như tiểu lưu manh, tầm mắt dính chặt trên người anh, khẽ liếm môi.
Gót giày của cô rất cao, chênh lệch chiều cao của hai người cũng được rút ngắn đi đáng kể, Hướng Ca nhẹ ngả người về trước: "Anh đã đến rồi mà sao không nói cho em biết thế?"
Chu Hành Diễn không đáp, chỉ nhìn cô bằng ánh mắt sâu hoắm, tầm mắt trượt xuống đến ngực rồi chợt dừng lại.
Sau một hồi trầm mặc, anh mới bình tĩnh mở miệng: "Người mẫu bọn em lúc bước lên đài đều không mặc áo ngực à?"
- -----------
Truyện chỉ được đăng tại wattpad tiemnhakeo
Mỗi cuốn đang edit tớ sẽ đăng nhá hàng trên page "Tiệm Nhà Kẹo" trước rồi sẽ up đầy đủ lên Wattpad sau, mọi người tìm page qua đường link trên tường nhà nhé ~
Mong mọi người ủng hộ ~
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT