Editor: Chanh
Ngay khi cả hai vừa ra khỏi sân bay đã nghe thấy có người gọi tên của Hướng Ca.
Giọng nói kia rất quen, nhẹ nhàng mang theo chút trầm khàn quyến rũ, lúc ấy ở trong xe Chu Hành Diễn nghe thấy rõ ràng, tiện thể cũng cân nhắc xem nên xưng hô với người đàn ông này như thế nào.
Không phải "chồng của mẹ" mà là "bạn trai", điều này có nghĩa là hai người chưa kết hôn, Chu Hành Diễn đang bối rối nhíu mày thì người đã bị Hướng Ca trực tiếp kéo qua bên đấy.
Bên ngoài trời hẵng còn sáng, 8 giờ tối mà thoạt nhìn như 4-5 giờ chiều trong nước, còn vị "bạn trai của mẹ bạn gái" kia lại đang nở nụ cười rất tươi nhìn Hướng Ca, rồi nhìn qua Chu Hành Diễn bên cạnh.
Chu Hành Diễn vận dụng vốn tiếng Pháp không nhiều của mình chào hỏi đôi câu, sau đó nghe đối phương thoạt trông rất ngạc nhiên vui vẻ nói gì đó.
Bỗng chợt Hướng Ca phụt cười thành tiếng.
Chu Hành Diễn bình tĩnh quay đầu nhìn Hướng Ca đang xoay người bước ra ngoài, thấp giọng hỏi: "Ông ấy nói gì thế?"
Hướng Ca rất nghiêm túc trả lời: "Ông ấy bảo anh đẹp trai lắm."
Chu Hành Diễn gật gật đầu, đẩy chiếc vali trong tay.
Dù sao anh cũng biết một tràng mềm mềm dinh dính kia chắc chắn không phải mang ý khen người ta đẹp trai.
Ba người ra khỏi sân bay lên xe, tài xế bên cạnh nhận lấy hành lý, Hướng Ca vừa lên xe đã ngáp, đôi mắt ngập nước, một bên còn không quên lặng lẽ níu lấy tay Chu Hành Diễn.
Chu Hành Diễn trở tay nắm chặt tay cô.
Hướng Ca rũ mắt đùa nghịch ngón tay anh, đầu ngón tay nhẹ cọ vào đường vân tay bên trong: "Hành Hành, anh sắp phải gặp phụ huynh rồi kìa, em lo ghê."
Chu Hành Diễn buồn cười nhìn cô: "Anh còn chưa nói lời nào thì em lo lắng cái gì."
Hướng Ca chớp mắt: "Em lo giúp anh đây thây, sao anh lại bình tĩnh thế, chẳng lẽ anh lại không có mấy kiểu cảm xúc lo lắng hay sợ hãi gì gì đó à?"
Chu Hành Diễn đè lại ngón tay đang nghịch tới nghịch lui của cô: "Có chứ."
Hướng Ca dựa người vào ghế, hoàn toàn không để trong lòng, như đang nói giỡn: "À thế à, lúc nào thế?"
Chu Hành Diễn trầm mặc một chút, giơ tay lên sờ lấy vành tai cô: "Lúc thấy em bị thương."
Hướng Ca sửng sốt.
Làn da của cô ấm áp, nhiệt độ đầu ngón tay anh thấp hơn một chút chạm vào khiến cô hơi rụt cổ lại.
Chu Hành Diễn rũ mắt mỉm cười: "Từ trước tới giờ anh chưa gặp được người nào như vậy, lại còn không chịu đi bệnh viện, lúc ấy anh sợ lắm, tay còn run hết cả lên."
Thấy Hướng Ca không nói gì, anh nhướng mày, "Còn có lúc em tới khám chân, anh cũng sợ, sợ mình nhịn không được kéo em qua đánh cho một trận."
Hướng Ca nghẹn ngào, lại cong cong khóe miệng: "Thế thì cũng tội cho anh quá, không chỉ nhịn xuống mà còn phải giả vờ không quen em lâu như thế, anh nhịn vất vả không?"
Khóe môi Chu Hành Diễn cong lên, gật đầu nhàn nhạt đáp: "Vất vả chứ, mỗi giây mỗi phút đều phải nhắc nhở bản thân không được bạo lực gia đình."
Hướng Ca nhìn lướt qua người đang ngồi nơi ghế phụ, rồi lại quay đầu sang: "Hành Hành này."
"Ừ?"
"Barty ông ấy nghe hiểu được tiếng Trung đấy, chuyện anh muốn đánh em vừa nãy mẹ em sắp biết rồi."
Chu Hành Diễn: "..."
Người đàn ông nhẹ cười một tiếng, liếc mắt nhìn bọn họ qua kính chiếu hậu một cái: "Không sao, chú không mách với mẹ con đâu."
Xe vừa vào viện đã thấy Tô Tĩnh đứng chờ nơi cửa.
Người phụ nữ không cao lắm, vóc người mảnh mai, mặc một chiếc váy lụa màu trắng, mái tóc dài mềm mại, gương mặt nhu hòa, cả người toát lên khí chất dịu dàng hiền hậu.
Vừa thấy người bước xuống, hốc mắt bà đã đỏ lên, mếu miệng nhìn Hướng Ca, vẻ mặt ấm ức hệt như một cô gái nhỏ.
Hướng Ca hình như đã hoàn toàn quen với dáng vẻ này của bà, cô đi qua ôm lấy người phụ nữ nhỏ nhắn vào ngực, khẽ xoa xoa đầu.
Tô Tĩnh liền ngẩng đầu lên, giọng nói cũng nhu hòa mềm mại: "Ngày nào mẹ cũng nhớ con."
Chu Hành Diễn đứng bên cạnh nhìn, lại nhớ tới bà Tô nhà mình chân đi giày cao gót tám phân, giọng có thể lật tung cả nóc nhà, bắt đầu nghi ngờ vì sao cùng là họ Tô mà lại khác nhau một trời một vực như thế.
Thoạt nhìn Hướng Ca và Tô Nghệ Ninh mới giống mẹ con ruột hơn.
Tô Tĩnh kéo Hướng Ca nhìn trái ngó phải một vòng mới chịu buông ra, ánh mắt dừng ở trên người Chu Hành Diễn.
Trước khi bà kịp mở miệng, đã có một cậu nhóc lon ton từ phía sau bà chạy đến trước mặt anh.
Cậu bé có đôi mắt đen láy, mái tóc màu nâu nhạt, ngũ quan mang nét lai rõ rệt, vóc người còn chưa cao bằng đôi chân dài của Chu Hành Diễn.
Ngoại trừ đôi mắt, còn lại đều nom rất giống với Hướng Ca.
Cu cậu mím môi, giọng nói mềm như sữa tua một tràng dài bằng tiếng Pháp.
Chu Hành Diễn rũ mắt, ung dung ngồi xổm xuống nhìn thẳng vào cậu nhóc.
Mày cậu nhóc khẽ nhăn lại, nghiêng đầu qua một bên, đổi sang nói tiếng Trung: "Vừa nãy em mới thấy anh nắm tay của chị em," phát âm tiếng Trung của cậu bé cũng rất chuẩn, mặt đầy cảnh giác nhìn anh, "Anh làm nghề gì đấy?"
Chu Hành Diễn mím môi nhịn cười: "Anh là bác sĩ."
Cậu nhóc nghiêm túc gật gật đầu, ra vẻ như đang suy nghĩ gì đó.
Chu Hành Diễn cũng không vội, cũng ngồi xổm trước mặt cu cậu chờ đợi: "Thế nào, có đủ tư cách không?"
Bé con lắc đầu: "Chị em khó nuôi lắm, anh có thế kiểm được bao nhiêu tiền?"
Hướng Ca dở khóc dở cười: "Này, Axel."
Cậu nhóc được gọi là Axel quay đầu lại, bất mãn nhìn Hướng Ca: "Trước đó chị nói với em thế nào rồi?"
Hướng Ca chớp mắt: "Chị nói gì cơ?"
Trông cô có vẻ đã quên, miệng Axel phồng lên vì tức giận, khuôn mặt mũm mĩm của trẻ con nom càng có da có thịt hơn, đôi mắt tròn mở lớn: "Chị bảo chờ tới khi em theo đuổi được Chloe mới tìm bạn trai cơ mà!"
Rốt cuộc Hướng Ca cũng nhịn không được cười ra tiếng.
Cu cậu tức giận tới mức lỗ tai đỏ bừng bừng, mím chặt môi, đôi mắt hồng hồng nhìn cô.
Hướng Ca khụ một tiếng, đi qua bế thằng bé lên, cậu nhóc bốn tuổi đã hơi nặng, cô bế có chút khó khăn, Chu Hành Diễn đứng lên vô cùng tự nhiên đón lấy.
Hướng Ca bèn đứng ở bên cạnh, thu lại nét cười, vẻ mặt nghiêm túc nhìn cậu bé trong vòng tay người đàn ông, đổi sang nói chuyện bằng tiếng Pháp.
Hai mắt Axel mở to ra nhìn, vẻ mặt có chút kinh ngạc: "Thật ạ?"
Hướng Ca trịnh trọng gật đầu: "Thật chứ."
Cậu nhóc bèn giơ tay ôm lấy cổ Chu Hành Diễn, cả người nép sát vào lòng anh, hôn chụt vào má anh một cái thật vang.
"..."
Cả người Chu Hành Diễn cứng đờ.
Cũng không biết Hướng Ca nói cái gì với thằng nhóc này, nguyên cả buổi tối cu cậu cứ lẽo đẽo đi theo anh, bàn tay nhỏ mũm mĩm túm chặt lấy góc áo không chịu buông, trên bàn cơm cũng nhất quyết phải ngồi bên cạnh anh mới chịu.
Sau khi ăn xong, Chu Hành Diễn lấy ra món quà đã chuẩn bị sẵn, Hướng Ca hoàn toàn kinh ngạc: "Anh chuẩn bị mấy thứ này từ bao giờ thế?"
Chu Hành Diễn còn chưa kịp mở lời đã bị Axel túm tay kéo lên lầu, dẫn anh về phòng mình.
Căn phòng trẻ em được dán giấy màu xanh màu đỏ, trong góc có một chiếc ghế sofa nhỏ mềm mại, Axel kéo Chu Hành Diễn đến, ấn người ngồi xuống trên sofa, còn mình cũng dụi vào ngay bên cạnh, mềm giọng nói: "Chị Hướng Ca vốn là của em."
Chu Hành Diễn nghiêng đầu, rất nghiêm túc sửa lại cho đúng: "Không phải em, chị ấy là của anh."
Cu cậu bĩu môi không cam lòng, lời nói không mấy sõi: "Nhưng nếu anh dạy em làm thế nào để theo đuổi Chloe, em mới đồng ý cho anh làm bạn trai của chị cơ."
Chu Hành Diễn rất nghiêm túc gật đầu, cả người nhích lại gần, vỗ vỗ vào vị trí ngay bên người mình.
Nhóc Axel chậm rì rì xích qua.
Hai người ngồi song song trên chiếc sofa nhỏ, Chu Hành Diễn hơi khom người xuống, để cậu nhóc bên cạnh được ngồi thoải mái hơn, một bên nghe bạn học nhỏ giảng giải tình sử của chính mình với anh: "Chloe vốn chơi với em, nhưng cậu ấy còn chơi với nhiều bạn nữa, chị em bảo em ôm cậu ấy một cái, sau này cậu ấy chỉ chơi với mình em thôi," Cu cậu ủ rũ gục đầu xuống, "Em bèn đi ôm cậu ấy một chút, sau đó cậu ấy không để ý tới em nữa."
"..."
Chu Hành Diễn cũng không có kinh nghiệm theo đuổi con gái, anh trầm ngâm một lát, rồi vô cùng nghiêm túc nhìn nhóc Axel đưa ra ý kiến: "Vậy em thử ôm bạn ấy một cái nữa xem sao?"
Hai người đàn ông một lớn một nhỏ nhốt nhau trong phòng bí mật nói chuyện rất lâu, cuối cùng Chu Hành Diễn dỗ thằng bé ngủ say mới đi xuống dưới, Hướng Ca đang gối trên đùi Tô Tĩnh, cũng đang ngủ ngon lành.
Tô Tĩnh ngẩng đầu lên thấy anh, nhẹ mỉm cười.
Chu Hành Diễn đi qua, ngồi xuống ở bên cạnh.
Trong lòng bà, cô gái ngủ say hệt như một đứa trẻ, vài sợi tóc trên trán rũ xuống vương phải lông mi, hình như có chút ngứa, cô nhẹ nhăn mày, vô thức dụi dụi mắt.
Chu Hành Diễn cụp mắt, khóe môi vô thức cong lên.
Trong phòng khách an tĩnh không một tiếng động, bàn tay Tô Tĩnh dừng trên đầu Hướng Ca, sờ sờ mái tóc mềm mại của con gái: "Lần cuối trước khi Tiểu Ca đi, dì và nó cãi nhau một trận."
Chu Hành Diễn yên lặng lắng nghe, không lên tiếng.
"Lúc ấy con bé mới tốt nghiệp đại học, dì muốn con bé ở lại Pháp, nhưng nó không chịu."
Tô Tĩnh rũ mắt: "Khi dì đưa con bé đi với mình, thật ra nó không mấy vui vẻ, đoạn thời gian ấy dì chỉ bận rộn lo cho công việc riêng, cho triển lãm tranh, cả ngày nhốt mình trong phòng vẽ, tuy rằng đón con bé qua đây, nhưng cũng không chú ý nhiều tới cảm xúc của nó, dì chỉ cảm thấy, đưa con sang ở với mình là được, con bé sẽ lớn lên cùng dì, sẽ đi học, tốt nghiệp, rồi làm việc, sau đó, dì sẽ tìm cho nó một người đàn ông thật tốt, giúp nó sắp xếp một cuộc đời tốt đẹp nhất."
"Con bé ngoan lắm, mãi cho đến khi, nó nói với dì muốn về nước học đại học, dì khuyên bảo sao cũng vô dụng, tính con bé giống với bố nó, bướng lắm, nói kiểu gì cũng phải trở về, dì lúc ấy tức giận không đi tiễn nó, đó là lần đầu tiên hai mẹ con cãi nhau. Sau này khi con bé tốt nghiệp, dì muốn nó ở lại Pháp, nó vẫn không chịu. Ấy là lần thứ hai con bé không nghe dì, nó bảo, nó đánh mất thứ gì đó, phải quay về tìm lại." Tô Tĩnh cười cười, "Lúc ấy dì nào có nghe hiểu đâu."
"Lúc dì với bố nó ly hôn, dì không mang theo nó, một mình rời đi, lúc con bé khóc lóc van xin dì mang nó đi cùng, dì lại một mình rời đi, lúc ấy dì tự an ủi bản thân, rằng mình không có tiền, cũng không có năng lực nuôi dưỡng một đứa trẻ, không phải mình không muốn mang con theo, mà là không thể, bây giờ ngẫm lại, thật ra dì chỉ ích kỷ thôi, chỉ là so với con cái, cuối cùng dì vẫn lựa chọn chính bản thân mình."
"Tiểu Ca của dì gặp phải bố mẹ không có trách nhiệm, từ nhỏ đến lớn chỉ có một thân một mình, dì và bố con bé đều rất xin lỗi nó," Tô Tĩnh ngẩng đầu lên, nhìn vào vành mắt ửng hồng của Chu Hành Diễn, nơi hốc mắt đã có giọt nước trong suốt, "Sau này cháu có thể đối xử tốt với Hướng Ca của dì không, cháu có chắc chắn sẽ luôn ở bên cạnh nó, yêu thương nó, để nó không bao giờ bị tổn thương, và cho nó tất cả tình yêu của mình không?"
Chu Hành Diễn ngẩng đầu lên, cánh môi mím chặt.
Anh thấp giọng "Vâng" một tiếng.
Truyện Dị GiớiThanh âm rất nhẹ, nhưng lại mang theo sự khẳng định chắc nịch: "Cháu cho cô ấy cả mạng của mình."
- -----------
Truyện chỉ được đăng tại wattpad
tiemnhakeoMỗi cuốn đang edit tớ sẽ đăng nhá hàng trên page "
Tiệm Nhà Kẹo" trước rồi sẽ up đầy đủ lên Wattpad sau, mọi người tìm page qua đường link trên tường nhà nhé ~
Mong mọi người ủng hộ ~