Mắt Lưu Ngạn nhiễm đầy vẻ dâm tà, cúi đầu cắn xé trên người cô ta.

Dư Nhã Thiểm kêu khóc thảm thiết.

Trong căn phòng thuê nhỏ hẹp giống như địa ngục.

An Diệc Diệp ép bản thân bình tĩnh lại.

Thừa dịp bọn họ chưa chuẩn bị, lẳng lặng đứng lên, cắn chặt răng, đột nhiên đâm mạnh về phía Lưu Ngạn đang đè trên người Dư Nhã Thiểm.

Lưu Ngạn không ngờ An Diệc Diệp sẽ đột nhiên phản kích, ngã từ trên giường xuống, lăn ra đất.

An Diệc Diệp nghiêng người, lấy con dao gọt trái cây đặt trên bàn, cắt đứt dây thừng trên tay.

Lưu Ngạn khó khăn lắm mới từ dưới đất bò dậy, vừa nhìn thấy An Diệc Diệp, lập tức gầm nhẹ lao lên.

“Cô còn dám ra tay!”

An Diệc Diệp không kịp tháo dây thừng trên tay Dư Nhã Thiểm ra, nhanh chóng đổi hướng, nhắm dao thẳng về phía Lưu Ngạn.

“Anh không được đến đây!”

Lưu Ngạn cười dữ tợn, phun một bãi nước miếng lẫn theo tơ máu xuống đất.

“Tôi vốn định xử lý cô sau, nếu cố gấp gáp như thế, vậy chơi cô trước đi!”

Anh giơ tay bắt An Diệc Diệp.

An Diệc Diệp sợ hãi nhanh chóng khua khua con dao gọt trái cây trong tay.

“Anh không được đến đây! Nếu không tôi sẽ đâm thật đó!”

“Cô đâm đi! Cô tưởng tôi sợ cô sao?”

Anh đột nhiên nhào đến, hoàn toàn không thèm để ý đến Dư Nhã Thiểm còn đang bị trói trên giường, đạp lên người cô, định bắt An Diệc Diệp.

Dư Nhã Thiểm bị anh đạp vài lần, phát ra tiếng hét chói tai thê thảm.

An Diệc Diệp không rảnh lo quá nhiều chuyện, khua khua con dao găm, rạch ra một vết thương dài trên tay Lưu Ngạn.

“Cô còn dám đâm à!”

Lưu Ngạn gầm lên, nhảy “rầm” xuống giường.

An Diệc Diệp nhanh chóng né sang một bên, giằng co cùng anh, lại bị ép đến góc tường.

Dư Nhã Thiểm ở bên kia còn la lớn.

“Mau cởi trói cho tôi! Nhanh lên! Cô rề rà cái gì đó?”

An Diệc Diệp nhìn cô, không đợi cô đến gần, Lưu Ngạn đã kéo Dư Nhã Thiểm từ trên giường lên.

Hắn bóp cổ Dư Nhã Thiểm.

“Ngoan ngoãn không được lộn xộn, buông con dao xuống, nếu không tôi giết chết cô ta!”

An Diệc Diệp không hề nhúc nhích.

Dư Nhã Thiểm khàn giọng hét ầm lên.

“Cô mau bỏ dao xuống! Cô muốn tôi chết sao?”

An Diệc Diệp liếm đôi môi khô khốc.

Khó khăn lắm cô mới lấy được con dao, tháo được dây thừng, nếu bây giờ buông ra thì bọn họ cũng sẽ chết.

Thấy cô vẫn không chịu nhúc nhích, Lưu Ngạn cười cười.

“Không nghe lời à?”

Anh túm đầu Dư Nhã Thiểm, đập mạnh vào mép giường.

“Bịch”, máu me đầm đìa.

Dư Nhã Thiểm kêu thảm, liên tục khóc lóc xin tha, trong giọng nói còn kèm theo lời mắng An Diệc Diệp.

Lưu Ngạn hoàn toàn ngó lơ, lấy một con dao gấp từ bên hông ra, để lưỡi dao lên mặt cô ta.

Nói với An Diệc Diệp: “Có phải cô cũng muốn cô ta chết đúng không? Cô ta cướp đi người đàn ông của cô, có phải cô đã hận cô ta lâu lắm rồi đúng không?”

“Con nhỏ đê tiện này, không biết đã dùng gương mặt này quyến rũ bao nhiêu người.”

Mũi dao lướt qua mặt cô ta.

An Diệc Diệp sợ hãi mặt trắng bệch, không còn chút màu máu nào, không dám nhúc nhích.

“Lưu Ngạn, anh bình tĩnh lại, anh muốn cái gì tôi cũng sẽ cho anh, đều cho anh hết...”

“Ông đây không thèm.”

Dư Nhã Thiểm cơ thể căng cứng, gào to với An Diệc Diệp.

“An Diệc Diệp! Cô muốn tôi chết sao?”

Lòng bàn tay của An Diệc Diệp đã đổ đầy mồ hôi, vừa định nói gì, Dư Nhã Thiểm lại hét ầm lên.

Con dao vẫn luôn cận kề gương mặt Dư Nhã Thiểm đã đâm thẳng vào!

Lưu Ngạn đâm rất chậm, giống như cố ý tra tấn Dư Nhã Thiểm.

Lưỡi dao từ từ đâm vào mặt.

Dư Nhã Thiểm hét lên, đột nhiên giãy giụa kịch liệt.

Cô vừa cử động, mũi dao lập tức rạch ra một miệng vết thương thật dài trên mặt!

Kéo dài từ phần mặt bên trái đến cằm bên má phải!

Máu tươi tuôn xối xả!

Nhìn thấy mà rợn người!

Hình như Lưu Ngạn cũng không ngờ cô sẽ đột nhiên giãy giụa, nhìn vết thương trên mặt Dư Nhã Thiểm và máu tươi mà hắn sững sờ.

Dư Nhã Thiểm ôm mặt, trong phòng toàn là tiếng kêu khóc như đứt ruột đứt gan của cô.

An Diệc Diệp cũng chấn động không thua kém gì Lưu Ngạn, lại thấy anh ngơ ngác đứng một bên, cô vội vàng xông đến, nâng Dư Nhã Thiểm lên mà chạy ra ngoài!

Dư Nhã Thiểm gào khóc, nghiêng ngả lảo đảo đi theo cô ra ngoài.

Vừa mở cửa, Lưu Ngạn đã nhanh chóng phản ứng lại.

“Còn dám chạy!”

Gã ta hung ác xông đến.

An Diệc Diệp giữ cửa, đi theo sau Dư Nhã Thiểm.

Vừa định chạy ra.

Dư Nhã Thiểm đã chạy đến cửa đột nhiên quay đầu, gương mặt đầy máu hung ác đáng sợ! Ngũ quan vặn vẹo! Giống hệt như ác quỷ!

Cô đột nhiên nhấc chân, đạp lên người An Diệc Diệp.

“Cô biến đi!”

An Diệc Diệp đột ngột không kịp đề phòng nên bị cô ta đá lui ra sau vài bước.

Dư Nhã Thiểm trừng mắt hung ác nhìn cô, đóng sầm cửa lại!

Tim An Diệc Diệp lập tức rơi vào đáy vực, không ngờ cuối cùng cô lại đổi lấy hậu quả như thế này!

Cô xông lên mở cửa ra, lại phát hiện cửa đã bị người ta khóa trái từ bên ngoài.

Lưu Ngạn xông đến.

“Cô ta chạy rồi sao? Không ngờ đúng không? Uổng công cô còn muốn cứu cô ta.”

An Diệc Diệp xoay người, trợn to mắt nhìn, hoảng sợ chĩa con dao về phía hắn ta.

“Anh không được đến đây!”

“Trừ câu này ra, cô còn biết nói câu gì không?”

Lưu Ngạn duỗi tay túm cái roẹt, xé rách quần áo của An Diệc Diệp.

Bả vai trơn bóng lập tức lộ ra ngoài.

Trong mắt gã ta lóe lên chút tối tăm.

“Tuy đã chạy mất một người, nhưng nhìn qua cô cũng không tệ.”

Lưu Ngạn đột nhiên nhào về phía cô.

An Diệc Diệp sợ hãi nhanh chóng ngồi xổm xuống, từ bên cạnh nhanh nhẹn chui ra ngoài.

Mắt Lưu Ngạn mang theo vẻ độc ác, trở tay vồ lấy, lại xé rách váy của An Diệc Diệp.

Cô hoàn toàn không dám ngừng lại, đột nhiên ngẩng đầu, thấy trong góc có phòng vệ sinh nhỏ, vội xông qua.

“Đừng hòng chạy!”

Lưu Ngạn đuổi sát theo sau.

An Diệc Diệp nhanh chóng đóng cửa lại, khóa trái!

Cơ thể của đối phương lao thẳng vào cửa, cánh cửa bằng nhựa lập tức bị làm cho rung lên.

An Diệc Diệp lui ra sau vài bước, dựa vào tường ngã ngồi xuống.

Cô mở to hai mắt, không dám nhắm lại dù chỉ một giây, mặt trắng bệch không còn một giọt máu.

Hai tay nắm chặt con dao, tay bị hằn ra vệt đỏ nhưng cô vẫn không hề hay biết.

Bên ngoài.

Dư Nhã Thiểm dùng cây gậy sắt mới tìm được chặn ở ngoài cửa, bảo đảm người bên trong không chạy ra được, xong mới lảo đảo chạy ra ngoài.

Cô một tay ôm mặt, áo quần tả tơi nhưng cô cũng không thể quan tâm quá nhiều thứ.

Mời vừa chạy ra khỏi cửa, mấy chiếc xe hơi màu đen như một ngọn gió dừng trước mặt cô.

Xe còn chưa dừng hẳn, cửa xe đã bị mở mạnh ra.

Khúc Chấn Sơ sa sầm mặt mày đi ra, khí thế mạnh mẽ, mặt như ma quỷ!

Dư Nhã Thiểm thấy anh, trong lòng vui mừng, vội chạy đến.

“Anh Chấn Sơ, anh đến cứu em sao?”

Cô ôm chặt Khúc Chấn Sơ, cản bước chân anh lại.

“Em sợ lắm, sao đến bây giờ anh mới đến, suýt chút nữa em đã...”

Khúc Chấn Sơ mất kiên nhẫn đẩy cô ra, lập tức đi vào trong.

Nhưng Dư Nhã Thiểm lại kéo chặt anh lại.

“Anh Chấn Sơ, mặt của em bị thương, anh mau đưa em đi bệnh viện, mặt của em!”

Khúc Chấn Sơ cúi đầu nhìn cô, thấy trên mặt cô toàn là máu, vết thương thật dài vắt ngang qua cả gương mặt, vô cùng thê thảm.

Lại hỏi: “Tiêu Nhĩ Giai đâu?”

“Cô ấy?”

Dư Nhã Thiểm cắn răng nói: “Cô ấy không có ở đây.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play