Cô ta vừa bật khóc đã ngay lập tức thu hút sự chú ý của mọi người.
Khúc Chấn Sơ khó chịu vì sự ồn ào của cô ta.
Nhưng Dư Nhã Thiểm không hề nhận ra điều đó.
"Anh Chấn Sơ, em thật sự không có cố ý, là Khúc Diên Nghị ép em."
Cô ta lao tới nắm lấy tay Khúc Chấn Sơ, nước mắt nước mũi giàn giụa.
"Khúc Diên Nghị nói, nếu em không đưa cho anh ta thì sẽ đuổi em đi, em thật sự không còn cách nào khác, em rất sợ.”
"Em không biết rằng kế hoạch quan trọng như vậy, nếu không em sẽ không bao giờ giao nó cho anh ta."
Cô ta khóc được một lúc thì thấy Khúc Chấn Sơ vẫn không nói gì nên rón rén ngẩng đầu lên.
"Khó khăn lắm em mới tìm thấy anh, anh Chấn Sơ, anh sẽ không đuổi em đi chứ?"
Khúc Chấn Sơ lại càng thêm khó xử.
Anh cúi đầu nhìn Dư Nhã Thiểm đang khóc đến không kiềm chế được.
Người trước mặt chính là "thiên sứ” mà anh đã tìm kiếm suốt 12 năm, anh đã từng hứa rằng tất cả những gì của anh đều sẽ là của cô ta.
Tất cả những nỗ lực của anh đều là vì mang lại cho cô một cuộc sống giàu sang và hạnh phúc.
Dư Nhã Thiểm thấy anh có chút dao động, liền bắt lấy tay anh.
"Anh Chấn Sơ, em biết lỗi rồi, anh hãy tha thứ cho em đi nhé?"
Nhưng sắc mặt của Khúc Chấn Sơ chẳng tốt hơn được chút nào.
"Trước đây anh đã hứa với em là sẽ luôn chăm sóc em. Anh cũng đã hứa với em là sẽ cho em mọi thứ mà em muốn.”
Anh lấy ra một phong thư, đặt ở trước mặt Dư Nhã Thiểm.
"Chỗ này là đủ cho em không phải lo toan cái ăn cái mặc."
Dư Nhã Thiểm sửng sốt, mở phong bì ra xem, bên trong có một tấm chi phiếu.
Con số bên trên tấm chi phiếu lớn đến kinh người.
Sắc mặt của cô ta biến hóa một cách rõ rệt.
"Anh Chấn Sơ không còn cần em nữa sao?"
Khúc Chấn Sơ không trả lời, anh đứng lên đi ra ngoài.
Dư Nhã Thiểm sốt ruột nói: "Anh đã nói sẽ ở bên cạnh em mà! Là bởi vì… con nhỏ Tiêu Nhĩ Giai kia sao? Rõ ràng là cô ta đã cướp anh khỏi em, em đuổi cô ta đi thì có gì sai chứ?”
Khúc Chấn Sơ chợt dừng bước nhưng anh không quay lại, chỉ có giọng nói của anh là mang theo sự dứt khoát và kiên định chưa từng thấy.
"Anh chỉ có một người vợ mà thôi, và đó không phải là em.”
Nói xong anh đi thẳng một lèo, không hề ngoảnh lại lấy một lần.
Dư Nhã Thiểm nắm chặt tấm chi phiếu trong tay thành một cục.
"An Diệc Diệp!"
Cô ta nghiến răng, hai mắt đỏ hoe càng thêm hung ác, bộ dạng như sắp cắn chết An Diệc Diệp đến nơi vậy.
"Cô hãy đợi đấy!"
Khúc Chấn Sơ bước ra khỏi quán cà phê với bộ mặt rất khó coi.
Chiết Lam nơm nớp lo sợ theo sát phía sau.
"Tổng giám đốc Khúc, ở công ty vẫn còn vài chuyện..."
"Dời lại đi."
Khúc Chấn Sơ trực tiếp leo lên xe: “Cậu chuẩn bị giúp tôi một vài thứ đi.”
Hoàng hôn, Khúc Chấn Sơ về đến nhà thì từ trong nhà ăn đã tỏa ra hương thơm ngào ngạt.
Đầu bếp vừa đặt món cuối cùng xuống thì thấy Khúc Chấn Sơ đang nhìn nên cười nói: "Ông chủ, hôm nay cô Tiêu cũng vào bếp nấu ăn đó."
Bà chỉ hai món trên bàn.
Khúc Chấn Sơ nhìn thoáng qua, hỏi: "Cô ấy đâu?"
"Ở trong vườn hoa.”
Khúc Chấn Sơ quay bước ra ngoài.
Trong khu vườn trước mặt ngôi biệt thự cổ trồng đầy hoa tường vi hồng và trắng. Đang là mùa hè, hoa nở rộ, hương thơm ngào ngạt.
Khúc Chấn Sơ dễ dàng tìm thấy An Diệc Diệp.
Cô đang ngồi trên xích đu trong vườn tường vi, những dây leo xanh mướt bò khắp xích đu, giống như một chiếc ghế được thiên nhiên tạo ra.
Sắc trời đã gần tối nên đèn trong vườn đều được bật sáng.
Ánh sáng màu vàng mờ ảo rọi lên gương mặt của cô, khiến cho làn da của cô thêm nõn nà.
An Diệc Diệp hơi gục đầu, tựa hồ không phát hiện ra sắc trời đã tối nên cô vẫn còn đang cầm cuốn sách đọc chăm chú.
Bóng của hàng mi rậm, dài phản chiếu dưới ánh đèn hắt ra như một cái quạt tí hon.
Nhìn thấy hình ảnh trước mắt, sự giằng xé cùng lo lâu trong lòng Khúc Chấn Sơ nháy mắt tan thành mây khói.
Anh chậm rãi thở dài một hơi rồi nhẹ nhàng bước đến.
"Trời sắp tối rồi."
An Diệc Diệp ngẩng đầu khi nghe thấy giọng nói, cô nhìn đồng hồ.
"Có chuyện gì không?"
Khúc Chấn Sơ chậm rãi bước đến, nở nụ cười.
Nụ cười ấy không còn sự sắc nhọn nữa, ngay cả trong ánh mắt cũng chất chứa sự dịu dàng.
"Đi ăn cơm thôi, tôi có món quà muốn tặng em."
"Quà gì?" An Diệc Diệp hiếu kỳ hỏi.
"Đợi lát nữa em sẽ biết."
An Diệc Diệp chưa hiểu ra sao thì đã bị anh kéo vào nhà ăn, mới vừa ngồi xuống, thức ăn đã bày đầy trước mặt.
"Rốt cuộc là anh muốn làm gì?"
Khúc Chấn Sơ tự giác kéo mấy món ăn mà An Diệc Diệp nấu đến trước mặt mình.
"Ăn cơm xong anh sẽ nói cho em biết."
Không biết là anh đang muốn chơi trò gì nữa.
An Diệc Diệp ôm một bụng nghi hoặc ăn xong bữa cơm nhưng lại bị Khúc Chấn Sơ ép uống thêm một chén canh mới chịu để cho cô đi.
Hai món ăn do An Diệc Diệp nấu đã bị Khúc Chấn Sơ ăn sạch.
"Rốt cuộc là anh đang làm gì vậy?" An Diệc Diệp nhịn không được lại hỏi.
Khúc Chấn Sơ đưa cô vào xe và tự tay thắt dây an toàn cho cô.
"Tôi muốn tặng cho em một món quà."
An Diệc Diệp lắc đầu: "Không cần đâu, tôi không thiếu cái gì hết."
Khúc Chấn Sơ không giải thích mà nhấn ga rồi phóng xe ra ngoài.
Trời đã tối hẳn.
Chiếc xe thể thao màu đen lướt nhanh trên đường nhưng không chạy về hướng ngoại ô mà đi thẳng vào trung tâm thành phố.
Chẳng mấy chốc, xe đã đến đoạn đường phồn hoa nhất.
Khúc Chấn Sơ kéo An Diệc Diệp ra khỏi xe rồi đi bộ đến một hồ nước.
Là hồ nhân tạo nằm trong công viên trung tâm thành phố, mặt hồ đã lên đèn, phản chiếu ánh sáng xuống mặt nước.
Trước mắt chẳng qua chỉ là một công viên.
"Anh tặng cho tôi cái gì?"
Cô nhíu mày: "Nếu không còn gì nữa thì tôi muốn quay về.”
Lần trước, Khúc Chấn Sơ nói muốn tặng quà cho cô và chuyện xảy ra sau đó không tốt đẹp gì cho lắm.
Nên cô thà không nhận quà.
Khúc Chấn Sơ vẫn đứng ở phía sau ngăn cô lại.
Đợi mãi không thấy anh trả lời, An Diệc Diệp muốn rời khỏi đây.
"Tôi đi đây."
Cô vừa dợm bước thì Khúc Chấn Sơ đã vươn tay ấn vào vai cô.
An Diệc Diệp nhíu mày.
"Rốt cuộc thì anh muốn gì…”
Còn chưa nói xong, Khúc Chấn Sơ đã lấy ra một chiếc hộp rồi đặt nó trước mặt cô.
"Còn nhớ cái này không?"
An Diệc Diệp nhìn thấy chiếc hộp quen thuộc liền khựng lại.
Đây là cái chặn giấy mà Khúc Chấn Sơ đã đưa cho cô trong buổi đấu giá từ thiện.
"Chẳng phải anh đã vứt nó đi rồi sao?”
Khúc Chấn Sơ đứng sau lưng cô, trên tay nâng một chiếc chặn giấy được chạm khắc bằng đá Điền Hoàng đời Thanh.
Anh đã lấy lại cái chặn giấy này từ quản gia.
Cũng may là quản gia không vứt nó đi, nếu không cũng không biết phải làm sao để cứu vãn tình thế.
Khúc Chấn Sơ chậm rãi nói: "Xin lỗi."
An Diệc Diệp mấp máy môi.
"Đây là thứ mà anh muốn cho tôi xem sao?"
Anh ôm eo An Diệc Diệp mỉm cười ở một góc độ mà An Diệc Diệp nhìn không thấy.
"Đây là món quà thứ hai mà tôi tặng cho em."
Vừa nói, anh vừa ôm An Diệc Diệp, xoay người cô lại, tầm nhìn cũng thay đổi.
Cảnh tượng bên hồ nhân tạo đối diện đồng thời đập vào mắt An Diệc Diệp.
Đây là một mảnh phế tích.
Những tòa nhà cũ đã bị phá bỏ vẫn còn đứng đó với những bức tường đổ vỡ.
Nơi này trông chẳng ăn nhập gì với cảnh tượng nhộn nhịp ở trung tâm thành phố.
Vậy mà lúc này đây, trên những tàn tích này đều được treo những bóng đèn màu trắng.
Khu phế tích rộng 4.000 mét vuông như đang nổi trôi giữa dải ngân hà.
Khúc Chấn Sơ nhẹ nhàng ghé vào bên tai cô.
"Đây là món quà thứ hai."
"Một bảo tàng của riêng em sẽ được xây dựng ở đây trong tương lai.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT