Cô đã ngủ cả ngày rồi, làm sao còn có thể ngủ được nữa?
Khúc Chấn Sơ cũng không khuyên nữa, anh lập tức cởi áo khoác của mình ra.
Sau đó bắt đầu cởi áo sơ mi.
An Diệc Diệp nghi hoặc nhìn anh.
"Anh muốn làm gì?"
"Tôi ngủ cùng em."
An Diệc Diệp lấy làm khó hiểu.
"Anh không cần đi làm sao không?"
Khúc Chấn Sơ không nói lời nào, chỉ cởi quần áo.
An Diệc Diệp hiểu ý anh, nằm lùi ra sau một chút.
"Tôi ngủ đây còn anh mau đến công ty đi."
Hành động kéo cà vạt của Khúc Chấn Sơ dừng lại, bộ dáng hơi có chút tiếc nuối.
Nhìn nhìn An Diệc Diệp, rồi gọi dì Trần đến.
"Dì Trần không được ngừng việc nấu canh vào buổi trưa đâu đấy."
"Vâng, ông chủ."
"Không được để cô ấy xuống giường chạy lung tung."
"Vâng, ông chủ."
Khúc Chấn Sơ dặn dò vài câu rồi mới chịu rời đi.
Chờ anh vừa đi ra ngoài, đầu bếp liền quay đầu lại, mỉm cười nhìn An Diệc Diệp.
"Cô Tiêu này, ông chủ rất quan tâm đến cô đấy.”
Nhưng An Diệc Diệp lại lắc đầu, không có một chút vui mừng nào
"Anh ấy áy náy thôi, nếu không hiểu lầm tôi thì sao lại như thế chứ?"
Đầu bếp cũng biết ngày hôm qua An Diệc Diệp bị nhốt vào phòng tối nên thở dài một hơi.
"Kể từ khi bước vào căn biệt thự cổ này, tôi chưa bao giờ thấy ông chủ đối xử với ai như vậy cả.”
An Diệc Diệp cũng không trả lời, ngược lại nói: "Dì Trần, chờ Khúc Chấn Sơ quay lại, hãy nói với anh ấy đừng nhường nhịn tôi chỉ vì áy náy, tôi không quen."
Nói xong, cô liền nằm xuống xoay người sang chỗ khác.
Chạng vạng, Khúc Chấn Sơ tan làm sớm trước sự ngạc nhiên của mọi người.
Vừa trở lại căn biệt thự cổ liền nghe được câu nói này của người đầu bếp.
Anh lặng im trong chốc lát.
Đầu bếp nữ lo anh ta sẽ tức giận nên vội vàng giải thích: "Có lẽ cô Tiêu bị làm cho sợ hãi nên mới…”
Khúc Chấn Sơ không đợi bà nói hết câu đã hỏi: "Cô ấy có uống hết canh buổi trưa không?"
Đầu bếp nữ ngẩn ra, ông chủ chuyển đề tài nhanh quá, bà không theo kịp.
"Uống chứ, uống hết rồi…”
Khúc Chấn Sơ lại hỏi: "Có rời khỏi nhà không?"
"Không có, cô ấy vẫn luôn nghỉ ngơi trên giường."
Khúc Chấn Sơ hài lòng gật đầu, nói: "Canh cho bữa tối đã hầm xong chưa?"
Đầu bếp nữ gật đầu.
"Đưa tôi."
Đầu bếp nữ có chút do dự.
"Nhưng mà..."
Khúc Chấn Sơ quay lại nhìn bà ta một cái, đầu bếp nữ vội vàng đi vào bếp bưng canh ra đưa cho anh.
Món canh gà ô hầm kỷ tử suốt sáu tiếng đồng hồ tỏa hương thơm nức mũi, Khúc Chấn Sơ bưng canh vào phòng ngủ, An Diệc Diệp đang đọc sách.
Kỳ thật cô chẳng buồn ngủ chút nào nhưng nếu đòi xuống giường thì đầu bếp sẽ lo lắng cho cô.
An Diệc Diệp không có cách nào, đành phải lấy sách đọc trên giường.
Khi Khúc Chấn Sơ bước vào, gió đang thổi ngoài cửa sổ.
Gió lùa vào qua khe hở không bao giờ khép kín, thổi cho những sợi tóc dài của An Diệc Diệp bay phất phơ.
Khúc Chấn Sơ mềm nhũn trong lòng, bước tới.
“Khi nào thì anh cho tôi đến trường?" An Diệc Diệp thấy anh đi vào liền ngẩng đầu nhìn anh.
Khúc Chấn Sơ cố chấp đút cho cô từng miếng cơm và uống từng miếng canh.
Anh nhận ra có lẽ mình thích làm chuyện này.
"Em cần nghỉ ngơi."
An Diệc Diệp lại nhíu mày.
"Anh lại muốn nhốt tôi sao?"
Động tác của Khúc Chấn Sơ dừng lại, và một nếp nhăn xuất hiện ở giữa lông mày của anh ấy.
"Không có chuyện đó đâu." Anh thấp giọng nói.
An Diệc Diệp lại nói: "Nhưng tôi muốn đi học.”
Khúc Chấn Sơ nhỏ nhẹ.
"Tôi đã xin cho em nghỉ hai ngày rồi, tạm nghỉ ngơi ít ngày rồi hẵng đi học lại.”
"Tôi muốn ở lại ký túc xá của trường.”
"Không được!"
Khúc Chấn Sơ vừa nghe thấy cô nhắc lại chuyện này, lập tức từ chối và đứng lên với vẻ kích động.
An Diệc Diệp cũng không nói nữa.
Khúc Chấn Sơ im lặng một lúc lâu, mới ngồi xuống.
"Uống canh đi đã."
Anh nghiêm túc thổi nguội chén canh rồi đưa đến bên miệng An Diệc Diệp, như thể đó là chuyện quan trọng hơn bất cứ điều gì.
An Diệc Diệp không hiểu Khúc Chấn Sơ rốt cuộc đang nghĩ gì nữa.
Trong hai ngày liền, ngày nào anh cũng về nhà đúng giờ và đảm nhận công việc đút cho cô ăn.
Mấy ngày nay, An Diệc Diệp không hề phải động tay động chân.
Ngay cả vào buổi trưa, Khúc Chấn Sơ vẫn cố tình trở về từ công ty chỉ để đút cho cô ăn.
Khi nhìn thấy Khúc Chấn Sơ lại mang canh và đồ ăn vào, An Diệc Diệp cảm thấy không thể tiếp tục như vậy được nữa.
"Kỳ thật anh không cần áy náy đâu, tôi thật sự không sao mà."
Nhưng Khúc Chấn Sơ lại nói: "Em cảm thấy tôi đang áy náy sao?”"
An Diệc Diệp nhìn anh.
Qua một đêm, thái độ của anh ta trở nên đảo lộn, chỉ có lý do này mới có thể giải thích được.
Khúc Chấn Sơ mím chặt đôi môi mỏng của mình nhưng không biết nói thế nào.
Sau khi ăn cơm xong, An Diệc Diệp lại nói: "Sau này anh không cần như vậy nữa đâu, tôi không sao mà.”