An Diệc Diệp quay đầu nhìn theo tầm mắt của anh.

Trước đó cô bảo quản gia để chiếc chặn giấy được mang về trên tủ ở hành lang để trang trí.

Ánh đèn chiếu vào sẽ rất đẹp.

Nhưng lời mà Khúc Chấn Sơ nói trước đó lại xuất hiện trong đầu cô.

Tôi có từng tặng quà cho cô chưa?

Vậy đây chính là món quà đầu tiên.

Khúc Chấn Sơ siết chặt tay cô.

“Cô lại ném nó ở ngoài hành lang ư?”

Đây là lần đầu tiên anh thành tâm thành ý tặng quà người ta.

Không ngờ lại bị cô vứt bừa như thế?

Chẳng lẽ trái tim người phụ nữ này làm bằng sắt đá sao?

Anh giận dữ, trán nổi gân xanh, cho dù có là Dư Nhã Thiểm thì nhận được quà của anh cũng phải nũng nịu mà nói cảm ơn.

Còn người phụ nữ này thì sao?

Không làm nũng cũng thôi đi!

Lại còn ném nó đi như chiếc giẻ rách!

Không ngờ!

An Diệc Diệp nhíu mày, ra sức giãy giụa, muốn đẩy anh ra.

Nhưng chút sức lực này chẳng đáng là gì đối với Khúc Chấn Sơ.

Anh khẽ siết chặt tay An Diệc Diệp.

“Tôi chỉ bảo quản gia tìm một chỗ để để thôi.” Cô giải thích.

Không ngờ, không nói còn đỡ, vừa nói, Khúc Chấn Sơ lại phát hỏa!

“Tìm một chỗ để để?”

Anh cười lạnh lùng.

“Cô còn chẳng muốn chạm tay vào nó nữa nhỉ?”

An Diệc Diệp quay mặt đi, tránh ánh mắt của anh.

Cô đã nhìn thấy anh rời đi cùng Dư Nhã Thiểm, sao cô còn có thể giữ chiếc chặn giấy ở bên mình nữa?

Nhắc nhở bản thân hy vọng hão huyền sao?

Khúc Chấn Sơ đã đợi Dư Nhã Thiểm mười hai năm rồi!

Đã bao nhiêu năm tháng rồi vậy mà anh vẫn luôn nghĩ về Dư Nhã Thiểm?

Chấp niệm phải lớn đến nhường nào mới có thể nghĩ mãi về một người mười hai năm như vậy?

Cô hiểu rõ cảm giác này hơn bất cứ ai hết.

Vì cô cũng đang đợi anh Chấn trở về…

Nhưng cô vẫn chưa đợi được anh Chấn của mình, còn Khúc Chấn Sơ thì đã đợi được người trong lòng anh.

Cô lấy gì để so với Dư Nhã Thiểm?

Muộn mất mười hai năm, có thể lấy gì để bù đắp được?

An Diệc Diệp cười khổ một tiếng, toàn bộ sức lực như bị rút cạn, hai chân gần như đứng không vững.

Cô hít sâu một hơi, cố gắng khiến cho những giọt nước mắt không tuôn ra.

“Đúng vậy, tôi không muốn chạm vào nó, thậm chí đến việc nhìn nó thôi tôi cũng không muốn.”

Cô hất Khúc Chấn Sơ ra, ban nãy làm thế nào cũng không thể thoát khỏi anh, bây giờ lại dễ dàng đến vậy.

Khúc Chấn Sơ đứng ngơ ra đó, quên cả việc kéo cô lại.

An Diệc Diệp lùi về phía sau một bước.

“Tôi không thích thứ này, nhìn thấy nó tôi lại…”

Cô không thể nói tiếp nữa, quay đầu lại nói: “Tại sao không cầm đi tặng cho Dư Nhã Thiểm mà anh yêu thương chứ?”

Nói xong, cô còn không dám nhìn sắc mặt của Khúc Chấn Sơ, quay người đi về phòng.

Hai tay buông thõng bên người của Khúc Chấn Sơ siết chặt lại thành nắm đấm.

Ánh mắt anh đỏ rực, vằn những tơ máu.

“Rút những lời mà cô nói ban nãy lại.”

Giọng nói của anh rất thấp, như đã dùng hết toàn bộ sức lực để đem lời nói bật ra khỏi cổ họng.

Nhưng An Diệc Diệp vẫn nghe thấy.

Cô không dừng bước, tiếp tục đi lên trên.

Khúc Chấn Sơ chợt cất cao giọng, như một con sư tử đang giận dữ.

Anh dùng sự giận dữ và kiêu ngạo của mình để bảo vệ sự tự tôn cuối cùng.

“Cô còn bước thêm một bước nữa! Tôi sẽ khiến cô phải hối hận! Hối hận cả đời này! Khúc Chấn Sơ tôi nói được làm được!”

An Diệc Diệp dừng bước nhưng không quay đầu lại.

Cô không dám.

Không dám để Khúc Chấn Sơ nhìn thấy nước mắt của cô.

Đây là chút tôn nghiêm cuối cùng mà cô có thể bảo vệ.

Cô hít sâu một hơi, cố gắng khiến nước mắt ngừng chảy, khiến cho giọng nói trở về trạng thái bình thường.

“Ngoài việc uy hiếp ra, anh còn làm được gì khác không?”

Nói xong, nước mắt cô lại tuôn ào ra, khóe mắt cô ướt sũng.

Tầm nhìn mờ đi, cô ra sức chớp chớp mắt, nước mắt lăn ra khỏi khóe mắt.

Nhưng rất nhanh, tầm nhìn lại trở nên mơ hồ.

Cô vội chạy về phòng.

Nếu như còn ở lại đó thêm một giây nào nữa thì cô sẽ bật khóc thất thanh mất.

Có thể cô sẽ khóc ngay trước mặt Khúc Chấn Sơ.

Khúc Chấn Sơ đứng nguyên tại chỗ, hai tay anh nắm chặt lại, có hơi run rẩy, đôi mắt đỏ rực vì giận dữ.

Anh đứng đó một lúc mới giận dữ quay người bỏ đi.

Quản gia vội chạy lên, cảm nhận được không khí có gì đó không ổn.

“Cậu chủ?”

Khúc Chấn Sơ ngừng bước, nhìn chiếc chặn giấy được điêu khắc bằng đá Điền Hoàng đời Thanh kia trên hành lang.

Chiếc chặn giấy được điêu khắc tinh xảo, đẹp đẽ nhưng lại khiến anh thấy chói mắt.

“Ném thứ đồ đó đi!”

Quản gia kinh ngạc nhìn anh, một lúc lâu sau cũng không hiểu ra làm sao.

Chiếc chặn giấy này không phải do cô chủ lấy về sao?

Hơn nữa vừa nhìn đã biết giá trị không tầm thường, tại sao mang về rồi lại ném đi?

Nhưng Khúc Chấn Sơ cũng không giải thích, rời đi với sắc mặt u ám.

Cũng chỉ là một người phụ nữ mà thôi, anh gọi một tiếng là có đầy!

Nói gì là người nhà họ Tiêu!

Anh bước từng bước xuống bậc cầu thang.

Nếu cô đã vô tình, sao anh phải để ý đến cảm nhận của một người phụ nữ?

Nhưng mà…

Tại sao tim của anh lại đau nhói đến vậy?

Sao vẫn còn nhớ đến cô?

Quản gia đứng trên hành lang nhìn hai người, thở dài.

Ông cẩn thận cất chiếc chặn giấy đi, cất giữ nó cẩn thận.

Mấy ngày liền An Diệc Diệp không nhìn thấy Khúc Chấn Sơ.

Quản gia như vô ý mà tiết lộ rằng khoảng thời gian này anh ở công ty.

Nhân lúc An Diệc Diệp đang dùng bữa sáng, ông nói chuyện này ra, nói xong thì nhìn cô với vẻ mặt đầy mong chờ.

An Diệc Diệp không có bất cứ hành động nào, chỉ bình tĩnh ăn xong bữa sáng rồi rời đi.

Quản gia vừa ra ngoài gọi tài xế, An Diệc Diệp đi chậm hơn một chút thì lại nhìn thấy Dư Nhã Thiểm đang từ trên tầng đi xuống.

Ban nãy cô vẫn luôn ngồi ở phòng ăn nhưng không thấy có ai đi vào.

“Sao cô lại ở đây?”

Dư Nhã Thiểm lén lút bước xuống, nghe vậy thì giật mình hoảng sợ.

Nhận ra là An Diệc Diệp, cô ta lập tức trở nên huênh hoang.

“Tôi lấy đồ giúp anh Chấn Sơ.”

Cô ta cười khẩy nhìn An Diệc Diệp.

“Nếu không phải do người nào đó ép anh Chấn Sơ đến có nhà cũng không dám về thì sao phải nhờ tôi về lấy?”

“Tôi khuyên cô hãy mau chóng rời đi đi, đừng chiếm cứ nhà người ta nữa, có biết xấu hổ hay không thế?”

Cô ta xách chiếc túi da trong tay, uốn éo đi ra ngoài.

Khu Đông Phú ở trung tâm thành phố có một miếng đất hơn năm nghìn mét vuông đang được đấu thầu ở bên cạnh sông Thái Ngộ.

Mảnh đất này nằm ở trung tâm thành phố phồn hoa, đã được hơn mười hai công ty trong nước cùng tham gia cạnh tranh.

Mà đến cuối cùng cũng chỉ có ba công ty có thể giành được.

Bọn họ lên kế hoạch, xây dựng và tính toán ngân sách cho mảnh đất này, đồng thời tiến hành đấu thầu cạnh tranh giá cả.

Bọn họ đều không biết con số mà đối phương sẽ đưa ra, ai ra giá cao hơn thì sẽ giành được nó.

Đấu thầu như vậy là cơ hội mà cũng là thách thức, nếu đưa ra cái giá quá cao sẽ có thể dẫn đến thâm hụt ngân sách.

Nếu ra giá quá thấp, hạng mục này sẽ rơi vào tay người khác.

Cách tốt nhất chính là nghĩ cách để biết được kế hoạch và dự toán của đối phương, dùng một con số chênh lệch nhỏ để giành chiến thắng.

Khúc Chấn Sơ đích thân lộ diện, tham gia đấu thầu hạng mục trị giá hơn ba nghìn tỉ này.

Phương án của tập đoàn M.I vô cùng hoàn hảo, từ thiết kế cho đến dự toán đều đạt tới tiêu chuẩn vô cùng cao.

Thật ra, khi những công ty khác biết được tập đoàn M.I cũng tham gia đấu thầu thì bọn họ đã biết trước kết quả rồi.

Nhưng khi Khúc Diên Nghị lấy bản kế hoạch ra, mọi người vừa nhìn thấy thì vô cùng kinh ngạc.

Bản kế hoạch này giống hệt với bản kế hoạch của tập đoàn M.I!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play