An Diệc Diệp thót tim, ngạc nhiên quay đầu nhìn Mai Ấn Cầm.
Trước đó cô luôn muốn tìm Tiêu Nhĩ Giai để đổi lại thân phận.
Nhưng bây giờ khi thực sự tìm được tin tức thì trong lòng cô lại hoảng sợ.
"Tìm được rồi?"
Mai Ấn Cầm gật đầu, sau khi lấy được ảnh, anh ta đã nhờ người đi tìm ở Tam Á, trong thời gian ngắn nhất đã tìm được manh mối.
"Bọn họ vẫn ở Tam Á."
Anh ta kéo tay An Diệc Diệp.
"Chúng ta tìm được cô ta về thì em sẽ có thể rời khỏi Khúc Chấn Sơ."
An Diệc Diệp ngây người nhìn anh ta, cái hộp chặn giấy trong tay nặng trĩu, giống như có một hòn đá đè nặng trong lòng cô.
Mai Ấn Cầm lại nghĩ rằng cô đang sợ Khúc Chấn Sơ trả thù.
"Sau khi chúng ta tìm được cô ấy trở về, chúng ta sẽ cùng nhau ra nước ngoài, Khúc Chấn Sơ sẽ không tìm được chúng ta. Còn về phía cô nhi viện, anh sẽ..."
Anh ta chưa kịp nói xong thì vườn hoa bên kia đã truyền đến tiếng ồn ào.
"Tôi đã nói rồi mà, lão già họ Lưu kia chẳng phải hạng tốt lành gì."
"Ai bảo Dư Nhã Thiểm không có mắt nhìn người, cũng may chưa xảy ra chuyện đáng tiếc."
"Đúng là buồn nôn, trước mặt nhiều người thế này mà cũng dám làm bừa."
An Diệc Diệp tò mò nhìn sang, tiếp đó liền nhìn thấy đám người đang tránh ra tạo thành một lối đi.
Khúc Chấn Sơ từ trong vườn hoa đi ra, cô đang muốn đi tới, lại nhìn thấy Dư Nhã Thiểm cũng đang bước đi bên cạnh anh.
Đầu tóc Dư Nhã Thiểm rối tung, cúi gằm mặt dường như đang khóc, trên vai còn khoác áo khoác của Khúc Chấn Sơ.
Từ góc độ của cô nhìn sang, hình như Dư Nhã Thiểm được anh ôm trong lòng.
An Diệc Diệp dừng bước, thoáng chốc Khúc Chấn Sơ đã nhìn sang.
Ánh mắt của anh chậm rãi dời xuống, nhìn cánh tay đang nắm tay An Diệc Diệp của Mai Ấn Cầm, lập tức nhăn mặt.
Anh hất mạnh Dư Nhã Thiểm ra, sải chân định bước tới, nhưng lại bị giữ chặt.
"Anh Chấn Sơ..."
Cô tay kéo chặt áo Khúc Chấn Sơ, khóc sướt mướt.
"Em sợ lắm, anh đừng đi."
Trong mắt Khúc Chấn Sơ như tóe lửa, ánh mắt nhìn chằm chằm An Diệc Diệp, lại tiến thêm một bước.
Dư Nhã Thiểm cắn răng, khóc thét lên.
"Anh Chấn Sơ, anh đừng đi. Không phải trước đây anh đã nói sẽ bảo vệ em sao?"
Khúc Chấn Sơ sững lại, bàn tay siết chặt thành nắm đấm mơ hồ run lên, hai mắt đỏ ngầu.
An Diệc Diệp nhìn thấy bọn họ, nhẹ nhàng rút khỏi tay Mai Ấn Cầm, đứng nhìn anh từ xa.
Đám người vốn đang đứng xung quanh hóng chuyện đều đồng loạt tản ra.
Khúc Chấn Sơ vừa đi, bọn họ vừa tụm năm tụm ba lại bàn tán, vừa lặng lẽ nhìn An Diệc Diệp.
"Xem ra quả nhiên là không được yêu thương."
"Nghe nói lúc trước là bị ép kết hôn, có ai sẽ phim giả tình thật cơ chứ?"
"Cái này gọi là gì nhỉ? Gieo nhân nào gặt quả ấy?"
"Quên đi, bây giờ người ta đã ngồi vững ở vị trí Khúc phu nhân rồi. Không được cưng chiều thì thế nào? Đổi lại là cô, cô có muốn đi không?"
Hai mắt Mai Ấn Cầm tóe lửa liếc nhìn đám người kia.
Những người kia sợ hãi, vội vàng dời tầm mắt, không dám nhắc lại.
Anh ta quay đầu nhìn vẻ mặt vô cảm của An Diệc Diệp, trong lòng quặn đau.
"Diệp Diệp."
Anh ta đưa tay ra, muốn kéo cô.
An Diệc Diệp quay đầu, lặng lẽ tránh khỏi tay anh ta.
"Em muốn đi về trước."
Mai Ấn Cầm đuổi theo.
"Anh đưa em về."
Bọn họ mới đi được hai bước đã thấy quản gia vội vã bước vào, vẻ mặt nghiêm túc.
Ông ta đi thẳng tới trước mặt An Diệc Diệp, đề phòng nhìn Mai Ấn Cầm.
"Cô chủ, cậu chủ bảo tôi tới đưa cô về."
"Khúc Chấn Sơ đâu?"
Quản gia cúi đầu.
"Cậu chủ…có việc nên về trước rồi."
"Đưa Dư Nhã Thiểm về rồi sao?"
An Diệc Diệp hỏi ngược lại.
Quản gia vừa muốn giải thích, An Diệc Diệp đã đưa chiếc chặn giấy trong tay cho quản gia.
"Về nhà đi."
Quản gia ngạc nhiên nhìn chiếc chặn giấy đắt giá trong tay.
"Cô chủ, vậy cái này..."
An Diệc Diệp đi ra ngoài, cũng không quay đầu lại.
"Về nhà đặt đại ở chỗ nào đó cũng được."
Quản gia hơi dừng lại, quay đầu về phía Mai Ấn Cầm, giọng điệu nghiêm túc.
"Cậu Mai, xin cậu nhớ rõ thân phận của mình."
Mai Ấn Cầm thu hồi ánh mắt khỏi bóng lưng của An Diệc Diệp.
"Quản gia nói vậy là có ý gì?"
Giọng điệu của quản gia rất đúng mực.
"Cậu Khúc không thích người khác đụng vào đồ vật hoặc là người của cậu ấy."
Mai Ấn Cầm nhếch miệng.
"Tôi biết Tiêu Nhĩ Giai là người của anh ta, không ai cướp đâu."
Quản gia ngẩng đầu nhìn anh ta, dường như đang cân nhắc độ tin cậy trong câu nói này.
Một lát sau, ông ta mới gật đầu rời đi.
Mai Ấn Cầm đứng tại chỗ, nhấc tay lên để trước mặt nhìn một hồi.
"Diệp Diệp, em đừng sợ, anh nhất định sẽ để em được tự do."
Anh ta lẩm bẩm, đột nhiên điện thoại vang lên.
Mai Ấn Cầm lấy điện thoại ra nhìn, sau đó nhanh chóng đi đến bên chỗ cửa sổ không có người.
"A lô? Thám tử Lý, anh đã điều tra được tin tức gì sao?"
Giọng nói bên kia đầu điện thoại hơi gấp gáp.
"Đúng vậy, là chuyện có liên quan đến Tiêu Nhĩ Giai, tôi mới đi theo cô ta đến bệnh viện một chuyến..."
An Diệc Diệp trở lại căn biệt thự cổ.
Cô còn chưa xuống xe, quản gia đã lên tiếng: "Cô chủ, mối quan hệ giữa cậu chủ và cô Dư rất đặc biệt. Cậu ấy không bỏ cô Dư được, cũng không bỏ đi được áy náy trong lòng."
An Diệc Diệp ngẩng đầu lên nhìn ông ta.
"Áy náy gì?"
Quản gia rối rắm, đang do dự có nên nói không.
Chần chừ một lát, rốt cuộc mới nói: "Cậu chủ đợi cô ta mười hai năm."
An Diệc Diệp ngẩn ra, cười gượng.
"Tôi biết rồi."
Cô xoay người xuống xe, quản gia vội vã đuổi theo.
Vừa muốn giải thích, liền thấy một bóng người đứng ngay ở cổng căn biệt thự cổ.
Khúc Diên Nghị đứng ở cửa, thấy An Diệc Diệp về, mỉm cười bước tới.
"Nhĩ Giai, rốt cuộc cô cũng về rồi."
Quản gia thấy vậy cau mày.
"Cậu Hai, cậu đến đây có việc gì không?"
Khúc Diên Nghị cười sảng khoái nói: "Tôi vốn đến đây để tìm anh trai, anh ấy không có ở nhà sao?"
"Cậu chủ có việc ra ngoài rồi."
"Vậy thì phiền phức rồi."
Khúc Diên Nghị thở dài, sau đó quay sang nói với An Diệc Diệp: "Nhĩ Giai, thật ra tôi có việc muốn bàn với cô."
An Diệc Diệp nghi ngờ nhìn anh ta. Từ sau khi cô bị Thẩm Thanh Chiêu mắng ở nhà họ Khúc lần trước, cô đã không liên lạc với Khúc Diên Nghị nữa.
Bây giờ anh ta tìm cô làm gì?
"Đi vào trong rồi nói."
Quản gia lo lắng nhìn Khúc Diên Nghị, sau đó lại nhìn lại phía cuối đường.
Lúc nào cậu chủ mới có thể về?
"Cậu tìm tôi có chuyện gì?" An Diệc Diệp ngồi ở trên ghế sô pha hỏi.
Khúc Diên Nghị cười nói: "Thật ra, lần này tôi đến gặp anh trai là vì trong khoảng thời gian này chúng tôi có một dự án hợp tác, muốn đấu thầu một dự án, cho nên tôi đến gặp anh ấy để bàn bạc."
An Diệc Diệp nghi ngờ lắc đầu.
"Tôi không hiểu chuyện làm ăn."
"Thật ra cũng không có chuyện gì khó, tôi chỉ nghĩ nếu anh trai không ở đây, nên muốn hỏi ý kiến cô."
Anh ta liếc nhìn quản gia đang rót trà, nói: "Nghe nói cô cũng tham gia thiết kế khu trung tâm thương mại mới Quảng Hạ?"
"Dự án lần này của chúng tôi là một hoạt động đấu thầu ở trung tâm thành phố. Nếu có sự giúp đỡ của cô sẽ càng thuận lợi hơn."
"Tôi thật sự không hiểu những việc này."
Khúc Diên Nghị đảo mắt, thấy quản gia tạm thời rời đi, đột nhiên nắm tay An Diệc Diệp.
"Nhĩ Giai, tôi xin cô hãy giúp tôi một việc."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT