An Diệc Diệp hoảng sợ kêu lên một tiếng, vội vàng che ngực mình.
Nước nóng không ngừng chảy xuống người, chảy xuôi theo làn da mịn màng của cô.
Không ngờ dưới áo cưới vừa dày vừa nặng lại che giấu đường cong hoàn mỹ như vậy.
Ánh mắt Khúc Chấn Sơ lưu luyến trên người cô, đợi đến khi nhìn thấy phía dưới cô còn mặc quần jean, sắc mặt đen lại.
Người phụ nữ này còn muốn chạy trốn?
Lửa giận bao phủ hai mắt anh, Khúc Chấn Sơ kéo mạnh người đến, thân thể hai người thân mật dán sát vào nhau.
Dưới bàn tay là làn da bóng loáng mịn màn, vòng eo nhỏ nhắn không tới một nắm tay, còn có cánh tay thon dài kia.
Bàn tay rộng lớn từ lưng của An Diệc Diệp trượt tới eo cô, nhẹ nhàng nắm lấy, cảm thấy vòng eo trong tay thật sự nhỏ đến sắp bị hai tay anh che mất rồi.
“Đừng… đừng…”
An Diệc Diệp cúi đầu, nhỏ giọng chống cự.
Bàn tay đặt trên eo cô của Khúc Chấn Sơ kéo mạnh, thân thể hai người lại dán sát vào nhau lần nữa, còn thân mật hơn cả lúc trước.
Anh đưa tay nâng mặt An Diệc Diệp lên, trong hốc mắt đối phương chứa đầy nước mắt.
“Đây không phải thứ cô muốn sao?”
An Diệc Diệp dùng sức lắc đầu.
“Không… không phải…”
“Người phụ nữ này, tôi muốn cô nhớ kỹ thân phận của mình. Còn tôi, là chồng của cô.”
“Ít nhất bây giờ là vậy.”
Anh bổ sung một câu, cúi đầu phủ lên đôi môi hơi lạnh của An Diệc Diệp, đầu lưỡi bá đạo cạy mở hàm răng chui vào trong, mạnh mẽ cuốn lấy lưỡi cô quấn quýt, công thành đoạt đất.
“Không… ưm ưm…”
Nếu sớm biết nói mình là Tiêu Nhĩ Giai sẽ gặp phải chuyện thế này, cô tình nguyện ở luôn trong phòng tối.
An Diệc Diệp muốn đẩy anh ra, nhưng sức lực của mình hoàn toàn không thể chống lại đối phương.
Cô bị Khúc Chấn Sơ ôm vào lòng, đối phương như muốn để lại dấu vết trên mặt mình.
An Diệc Diệp bị ép ngẩng đầu, nước mắt rơi xuống từ khóe mắt, hợp vào trong dòng nước rồi biến mất.
Anh Sơ…
Anh Sơ… anh đang ở đâu?
Hôn xong, cuối cùng Khúc Chấn Sơ cũng buông cô ra, không biết quần jean trên người đã bị cởi ra từ lúc nào.
Đôi chân trắng nõn thon dài của An Diệc Diệp lộ ra bên ngoài.
Khúc Chấn Sơ kéo xuống quần trên người cô, chỉ còn lại một cái áo trắng.
“Không!”
An Diệc Diệp hét lên một tiếng, đẩy mạnh người trước mặt.
Nhưng sức lực của cô hoàn toàn không thể lay động đối phương dù là một chút!
“Đừng… đừng đối xử với tôi như vậy…”
Cô đánh mạnh lên ngực đối phương, nước mắt liên tục rơi xuống hòa vào trong nước rồi biến mất.
Khúc Chấn Sơ cúi đầu nhìn người phụ nữ trong lòng, đáy mắt che giấu lửa dục cả anh cũng không phát hiện ra.
“Đừng thế này?”
Tay anh sờ soạng eo cô, dẫn đến tiếng thét chói tai của An Diệc Diệp.
“Hay là đừng thế này?”
Giọng nói của Khúc Chấn Sơ hơi khàn, ghé sát bên tai cô.
“Rõ ràng cô rất muốn mà, không phải sao?”
Không…
Không phải…
An Diệc Diệp lắc đầu.
Thấy cô vẫn cứ ngu xuẩn chậm chạp, trong mắt Khúc Chấn Sơ xuất hiện sự lạnh lẽo, anh rút tay về, không chút nể tình buông cô ra.
An Diệc Diệp đứng không vững, suýt nữa cắm đầu xuống đất, vội vàng đưa tay bắt lấy người Khúc Chấn Sơ.
Hai tay Khúc Chấn Sơ không nhúc nhíc, trong mắt lộ ra ý cười châm chọc.