Về rồi?

An Diệc Diệp lộ ra một tia thất vọng trong mắt.

Chiết Lam có chút không đành lòng.

"Bọn họ vừa mới đi thôi, nếu hiện tại gọi điện thoại, còn kịp."

"Không cần đâu."

An Diệc Diệp lắc đầu mỉm cười, đổi đề tài: "Thiết kế của trung tâm thương mại rất đẹp, vừa rồi lúc lên đây tôi đã nghe nhiều người khen lắm.”

"Cám ơn, đều nhờ vào lời đề nghị của cô."

An Diệc Diệp khiêm tốn xua tay, xoay người đi vào thang máy.

Từ tầng cao nhất đi xuống, cô không về luôn mà ngồi trên một chiếc ghế dài ở cạnh quảng trường.

Pháo hoa thi thoảng lại nở rộ trên bầu trời đêm, cô ngẩng đầu nhìn ngắm một cách mê mẩn.

Đúng lúc này, một người đàn ông đội mũ lưỡi trai đột ngột chạy ra khỏi đám đông.

Không đợi An Diệc Diệp kịp phản ứng, người đó đã chui vào bụi hoa phía sau cô.

An Diệc Diệp hoảng sợ, đang định chạy thì đối phương đột nhiên níu áo cô lại.

"Ấy… Đừng nói với họ là tôi ở đây nhé.”

Vừa dứt lời, mấy người hâm mộ cuồng nhiệt đã đuổi tới nơi.

Họ cầm đèn huỳnh quang và bảng hiệu đứng hình ảnh người trên tay, tìm xung quanh nhưng không thấy ai, họ đến chỗ An Diệc Diệp.

"Cô có thấy Mai Ấn Cầm đi qua đây không?"

Ánh mắt của An Diệc Diệp lướt qua tấm biển đứng hình ảnh người rồi lắc đầu.

"Mai Ấn Cầm? Tôi không biết."

Mấy người bọn họ nhìn cô khinh thường.

"Ngay cả Ấn Cầm của chúng ta mà cũng không biết, thôi mặc kệ cô ta, chúng ta qua bên kia tìm xem, lần này mình nhất định phải lấy được ảnh có chữ ký!"

Cả đám nhao nhao rời đi.

An Diệc Diệp đợi một lát rồi nói nhỏ với người phía sau: "Bọn họ đi rồi."

Vừa dứt lời, cô liền cảm thấy có người từ phía sau đi ra, đang ngồi bên cạnh mình.

An Diệc Diệp quay đầu lại, đúng lúc nhìn thấy Mai Ấn Cầm cũng nhìn sang.

Anh ta hơi ngẩng đầu lên, để lộ khuôn mặt của mình dưới chiếc mũ lưỡi trai

Gương mặt này được mọi người bình chọn là gương mặt quyến rũ nhất thế kỷ 21, mỉm cười một cái còn sáng hơn cả pháo hoa đang nở trên bầu trời đêm.

Trăng sao cũng phải nhún nhường.

"Chúng ta lại gặp nhau."

An Diệc Diệp nhìn anh ta.

Tuy rằng đã sớm biết người bạn lúc nhỏ ở cô nhi viện của mình đã trở thành ngôi sao nhưng khi thực sự gặp mặt, cô vẫn hoảng hốt.

Cô sững người một lúc, và nhanh chóng quay mặt đi vì sợ bị anh nhận ra.

"Bọn họ đã đi rồi, anh mau trở về đi."

Không ngờ rằng đối phương chẳng những không đi, ngược lại còn tiến lên dí sát mặt vào An Diệc Diệp, vẻ mặt có chút buồn bã.

"Cô thật sự không biết tôi sao?"

An Diệc Diệp sợ tới mức lùi về sau một chút, trợn to hai mắt nhìn anh ta.

"Biết..."

An Diệc Diệp có chút căng thẳng, Mai Ấn Cầm khác với những đứa trẻ trong cô nhi viện, những đứa trẻ đó không có quan hệ với nhà họ Khúc nên không cần lo sợ bị lộ tẩy.

Nhưng Mai Ấn Cầm thì khác, hôm nay anh ta đã được mời biểu diễn.

Nhưng...

An Diệc Diệp lại liếc anh một cái, người bên kia dường như không nhận ra cô.

Mai Ấn Cầm đột nhiên mỉm cười và ngồi lại.

"Tôi muốn nghỉ ngơi một lúc, cô không biết đấy thôi, để trốn những người hâm mộ đó, tôi đã chạy xuống từ tầng mười.

Vừa nói, anh ta vừa thở phào như thể còn sợ hãi trong lòng vậy.

An Diệc Diệp thấy anh ta thật sự không nhận ra mình nên mới chận rãi bình tĩnh lại.

"Bọn họ thích anh nên mới chạy theo anh"

"Nhưng cũng không đến mức nhào vào nhà WC nam chứ, mấy “đồng bào nam” khác đều bị bọn họ dọa sợ." Mai Ấn Cầm nói vừa thật vừa giỡn.

An Diệc Diệp nhịn không được nở nụ cười.

Mai Ấn Cầm lại nói: "Kỳ thật lần này nếu tôi không nghe nói đây là trung tâm mua sắm của của nhà họ Khúc thì tôi sẽ không đến đâu.”

"Vì sao?"

"Cô có biết cô nhi viện Thần Hi ở ngoại ô thành phố không?"

An Diệc Diệp ngẩn ra, cô chột dạ chậm rãi dời tầm mắt.

"Không rõ lắm."

Mai Ấn Cầm nhìn cô chằm chằm và nói: "Cô nhi viện sắp bị phá bỏ. Tôi nghe nói nhà họ Khúc và nhà họ Dư đang hợp tác xây dựng lại biệt thự. Tôi muốn mua lại cô nhi viện."

An Diệc Diệp cúi đầu, không nói gì.

Anh ta lại tiếp tục nói: "Tôi đã từng ở trong cô nhi viện này hai năm, và tôi rất có cảm tình với nó, kỳ thực, lần này tôi dời hướng phát triển sự nghiệp của mình đến đây là vì nó.”

"Ừm."

An Diệc Diệp thấp giọng nói: "Anh tìm nhầm người rồi. Người hợp tác không phải là Khúc Chấn Sơ mà là nhà họ Khúc, họ không cùng một giuộc.”

"Không phải sao?"

"Không phải." An Diệc Diệp ngẩng đầu, hiếu kỳ nói: "Anh cho rằng họ đã từ bỏ toàn bộ dự án vì một cô nhi viện sao?"

Mai Ấn Cầm vô cùng kiên định nói: "Mọi chuyện đều do con người quyết định."

"Do con người quyết định?"

An Diệc Diệp quay đầu lại nhìn anh ta, cô không ngờ ngoài bản thân mình, còn có những người đang cố gắng bảo vệ cô nhi viện.

Lúc này, cô đột nhiên cảm thấy mình không đơn độc.

Ánh sáng rọi lên khuôn mặt của An Diệc Diệp đôi mắt của cô nhàn nhạt tỏa sáng như sao.

Lòng Mai Ấn Cầm như mặt hồ gợn sóng, anh vô thức duỗi tay ra, chậm rãi tới gần tay cô.

Càng lúc càng gần...

"Tiêu Nhĩ Giai!"

Một giọng nói giận dữ đột nhiên vang lên sau lưng!

An Diệc Diệp hoảng sợ, vội vàng quay đầu nhìn lại.

Người phía sau đang ngập tràn lửa giận, hai tay nắm chặt thành nắm đấm, lạnh lùng nhìn cô.

Anh liếc nhìn Mai Ấn Cầm, bên cạnh, nghiến răng, bật ra từng chữ từ kẽ răng.

"Cô ở chỗ này, làm gì?"

Mai Ấn Cầm nhanh chóng thu tay lại, xoay người, nở một nụ cười hiền lành, thân thiện với Khúc Chấn Sơ.

"Anh Khúc, tôi là Mai Ấn Cầm, chúng tôi ở..."

"Tôi không hỏi anh!"

Khúc Chấn Sơ lớn tiếng ngắt lời anh ta, ánh mắt hung ác nhìn An Diệc Diệp đồng thời tiến lại gần cô.

"Chẳng phải cô nói mình không có thời gian đến đây sao? Chẳng phải cô nói phải đến nhà họ Trần à?"

"Vậy cô hãy nói cho tôi biết, tại sao cô lại đang ở đây!"

Anh đi tới trước mặt An Diệc Diệp, bầu không khí xung quanh như bị khí lạnh trên người anh đóng băng trong nháy mắt.

Một nộ khí thế nặng nề đang bao trùm không gian.

An Diệc Diệp không sao nhúc nhích được.

Khúc Chấn Sơ kéo tay cô một cái, khiến cho An Diệc Diệp ngẩng đầu.

"Lúc sáng tôi đã nhắc cô thế nào hả?"

Mai Ấn Cầm nhíu mày, thấy sắc mặt An Diệc Diệp đã hơi trắng bệch, anh ta đã chụp lấy tay Khúc Chấn Sơ.

"Anh đừng lôi cô ấy như vậy!"

Sự tức giận của Khúc Chấn Sơ ngay lập tức bị những lời này châm ngòi và bùng nổ.

"Liên quan gì tới anh! Đây là vợ của tôi.

Mai Ấn Cầm bất mãn cao giọng.

"Cô ấy là..."

Nhưng vừa mở miệng, anh ta đã phải không cam lòng mà dừng lại.

Anh ta không thể bóc trần thân phận của An Diệc Diệp!

Khúc Chấn Sơ cười khẩy một tiếng, rồi ôm thắt lưng của An Diệc Diệp.

"Cô ấy là của tôi!"

Anh đột ngột cúi đầu xuống và bịt chặt đôi môi ngọt ngào của An Diệc Diệp.

Nụ hôn xâm chiếm, tựa hồ đã lưu lại một dấu ấn trên đôi môi của cô.

Khúc Chấn Sơ ấn vào eo An Diệc Diệp một cách độc đoán, giữa cơ thể họ không có khe hở và không ngừng dây dưa.

Có vẻ như đây là cách duy nhất để che đậy nỗi hoang mang và lo sợ trong lòng mình!

Đùng một tiếng!

Pháo hoa nở rộ sau lưng, chiếu sáng cả bầu trời đêm.

Khúc Chấn Sơ cắn môi dưới An Diệc Diệp một chút, rồi nói như đang tuyên thệ.

"Cô ấy là Khúc phu nhân, tốt nhất là anh tránh xa cô ấy một chút!"

Mai Ấn Cầm sững sờ đứng ở một bên, mãi cho đến khi An Diệc Diệp bị anh kéo đi thì hai tay buông thõng bên cạnh mới nắm chặt thành nắm đấm!

Cô ấy không phải Khúc phu nhân cũng không phải Tiêu Nhĩ Giai.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play