Lão Trương kinh ngạc nhìn cô.

"Cháu biết sửa sao?"

Rốt cuộc thì cô bé này biết bao nhiêu thứ nhỉ?

Chẳng phải chuyên gia phục chế văn vật còn ít hơn cả văn vật sao? Hơn nữa đa số đều là những người đã có tuổi, còn trẻ thế mà biết tu sửa văn vật rồi à?

"Cháu thích công việc này."

An Diệc Diệp ngượng ngùng nói: "Có điều cháu không được học bài bản nên sợ là sửa không được toàn vẹn cho lắm."

"Không sao hết, không sao hết."

Lão Trương thu gọn cái hộp lại rồi đưa cho cô.

"Dù gì ông mua được thứ này cũng không đắt, cháu mang đi sửa đi, nếu sửa được thì coi như là ông hời rồi.”

An Diệc Diệp gật gật đầu, lão Trương xoay người, lấy ra hơn mười cái hộp trong ngăn kéo.

Cô giật mình khi liếc thấy: "Lão Trương, đừng nói là phải sửa hết đống này nhé?"

Lão Trương cười hề hề.

"Từ từ, từ từ, ông biết cháu sửa không được nhanh, cho nên chỉ nhờ cháu xem giúp ông có thể sửa được không thôi.”

An Diệc Diệp nhẹ nhõm thở phào, nếu bảo cô sửa hết đống này thì chắc phải sang năm mới xong.

Sắc trời đã về chiều.

Lão Trương giữ An Diệc Diệp ở lại ăn cơm rồi mới mãn nguyện mà tiễn cô về.

Lúc xuống xe còn lưu luyến không rời.

“Thật đáng tiếc, mấy ngày nay con trai ông đi công tác, nếu không hai đứa có thể làm quen một chút.”. truyện kiếm hiệp hay

An Diệc Diệp bất đắc dĩ, đây là lần đầu cô gặp một ông bố đi tìm bạn gái giúp con mình như vậy.

"Không cần đâu, mấy ngày tới cháu phải sửa cái bát sứ Thanh Hoa này nên sợ là không có thời gian."

Nhắc đến chuyện này, lão Trương lại vui vẻ hẳn lên.

"Ông biết mà, cháu cứ từ từ mà sửa, ông không gấp.”

Phải một lúc lâu mới tiễn được lão Trương đi, An Diệc Diệp xoay người vào nhà.

Bước vào hành lang thì thấy phòng khách không có đèn, tối om.

Kỳ quái, hiện tại mới chín giờ.

Quản gia đâu?

An Diệc Diệp sờ soạng tìm đường đi vào.

"Cô đi đâu vậy?"

Một giọng nói lạnh lẽo mang chút giận dữ đột nhiên vang lên trong bóng tối, anh ta vừa lên tiếng, bầu không khí xung quanh liền đóng băng.

An Diệc Diệp hoảng sợ, nhanh chóng quay đầu lại thì thấy trong bóng tối có một bóng người mờ nhạt trên sô pha.

"Khúc Chấn Sơ?"

Bóng người trong bóng tối đột nhiên đứng lên, trông đặc biệt cao lớn dưới sự bao trùm của bóng đêm.

Anh nghiến răng nghiến lợi nói: "Tôi đã nói thế nào? Cô xem lời tôi nói như gió thoảng mây bay hả?”

"Anh bảo tôi không được đi lung tung, nhưng tôi có đi lung tung đâu, tôi đến nhà lão Trương mà."

Khúc Chấn Sơ tiến lên đứng đối diện với An Diệc Diệp.

"Cô còn cãi nữa à? Cô đã gặp ai? Cùng ăn cơm với nhau à?”

Anh chụp tay cô lại.

"Đừng nói với tôi là hai người không làm gì hết nhé!"

An Diệc Diệp bị anh kéo, chiếc hộp trên tay suýt chút nữa rơi ra ngoài.

"Anh thả tay ra! Cái hộp sắp rơi rồi này!"

Khúc Chấn Sơ nhìn xuống và thấy An Diệc Diệp đang ôm chiếc hộp trên tay, đôi mắt anh tối sầm lại, giật lấy.

"Đây là cái gì? Mới gặp lần đầu đã tặng quà rồi à?"

An Diệc Diệp hoảng hốt, chỉ sợ anh vứt cái hộp xuống mặt đất.

Cái bát đã vỡ thành bốn năm mảnh rồi, nếu còn bị ném lần nữa thì sợ là vô phương cứu chữa.

"Khúc Chấn Sơ! Trả lại cho tôi!"

Mặt Khúc Chấn Sơ lại càng đen hơn, anh trực tiếp mở nắp hộp ra.

Anh sững sờ khi nhìn thấy những mảnh vỡ của chiếc bát sứ bên trong.

"Tên đó tặng cô thứ này sao?"

An Diệc Diệp vội vàng giật cái hộp lại.

"Đây là chén sứ mà tôi đã đồng ý sửa cho lão Trương."

Khúc Chấn Sơ nhíu mày nhưng vẫn không chịu buông cánh tay của An Diệc Diệp ra.

"Vậy còn con trai của lão Trương thì sao?"

An Diệc Diệp kiểm tra mảnh vỡ bát sứ trong hộp, thấy không có hư hại gì liền nói: "Anh ấy đi công tác, không có ở nhà."

Khúc Chấn Sơ ngẩn ra, trong lòng tựa hồ như được thả lỏng.

Nhưng chỉ chốc lát sau, anh lại giận tái mặt.

"Tại sao hôm nay cô lại chạy lung tung thế hả?"

An Diệc Diệp ngẩng đầu nhìn anh.

"Lúc chiều anh tìm tôi có chuyện gì?"

Khúc Chấn Sơ nhớ tới bó hoa hồng bị nhét trong thùng rác.

Anh im lặng một lúc lâu.

Anh không biết phải nói thế nào, anh muốn bù đắp chuyện hồi sáng, mời cô đi ăn, và cả bó hoa chết tiệt đó nữa!

Khúc Chấn Sơ giả vờ bình tĩnh, viện đại một lý do.

"Dư Nhã Thiểm nằm viện rồi, đến bệnh viện thăm cô ấy một chút."

Quả nhiên giống những gì cô nghĩ!

Con tim An Diệc Diệp vốn đang mang theo một tia hy vọng từ từ trầm xuống.

"Tôi không đi."

Nói xong, cô quay người đi thẳng về phòng.

Khúc Chấn Sơ đứng tại chỗ, mặt mũi u ám, chẳng biết anh đang nghĩ gì nữa.

Đột nhiên tiếng chuông điện thoại vang lên trong bóng tối.

Nhìn lướt qua thì là số của bệnh viện gọi tới.

Anh nhíu mày nhưng cuối cùng vẫn nhấn nút nghe máy.

"Alo."

Giọng nói lo lắng của cô y tá phát ra từ điện thoại.

"Anh Khúc, cô Dư không hợp tác điều trị, cô ấy đòi xuất viện, chúng tôi không cản cô ấy được.”

Khúc Chấn Sơ đưa tay, xoa xoa đầu chân mày.

"Vậy cứ để cô ấy xuất viện."

Dư Nhã Thiểm chỉ bị bầm tím ở bắp chân, không nghiêm trọng đến mức phải nhập viện.

"Nhưng cô ấy đòi gặp anh.”

Khúc Chấn Sơ chậm rãi thở dài, kiềm chế sự cáu kỉnh trong lòng.

"Bây giờ tôi sẽ qua đó."

Ngày hôm sau.

An Diệc Diệp vừa thức dậy đã cảm thấy có gì đó không ổn.

Thường thì vào thời điểm này, đáng lẽ bên ngoài phải có tiếng người làm vườn làm cỏ, nhưng hôm nay lại rất yên tĩnh.

Cô mang theo thắc mắc bước xuống lầu nhưng chưa kịp đi xuống đã nghe thấy trong phòng khách có người nói chuyện.

"Bảo người làm vườn đổi thời gian nhổ cỏ đi, ồn ào chết được, còn để cho người ta nghỉ ngơi không vậy?"

An Diệc Diệp vừa bước xuống liền nhìn thấy Dư Nhã Thiểm đang ngồi trên sô pha, một chân đang quấn băng gạc, hất hàm sai bảo quản gia cùng cô đầu bếp.

"Sao còn chưa có bữa sáng hả? Tôi đói sắp chết rồi đây này.”

"Nước trái cây của tôi đâu? Có chưa?”

Đám người quản gia bị cô ta chỉ tay năm ngón, bận rộn túi bụi.

Chỉ trong một đêm ngắn ngủi, cách bài trí của phòng khách đã thay đổi.

"Có chuyện gì vậy?"

An Diệc Diệp xuống đến nơi, Dư Nhã Thiểm quay đầu nhìn cô, uống một ngụm nước trái cây.

"Ồ, tôi thấy phòng khách bài trí xấu quá nên mới bảo họ đổi lại."

An Diệc Diệp nhíu mày, thấy quản gia phải đau đầu vì nghe theo mệnh lệnh, liền vươn tay ngăn cản.

"Tại sao cô lại ở đây?"

Dư Nhã Thiểm đứng lên, nhìn cô với ánh mắt vô cùng đắc ý.

"Đương nhiên là anh Chấn Sơ thấy tôi bị thương, ở một mình bất tiện nên bảo tôi dọn về đây.”

Nói xong, cô ta gọi đầu bếp dìu mình đến phòng ăn.

An Diệc Diệp nhìn chân của cô ta.

"Chẳng phải cô chỉ bị trầy xước sơ sơ thôi sao?"

"Đúng vậy, ai bảo anh Chấn Sơ thương tôi chứ? Tôi chỉ bị trầy sơ sơ mà anh ấy cũng đau lòng."

An Diệc Diệp thấy cô ta sai người nấu đồ ăn cho mình, liền quay đầu hỏi quản gia bên cạnh.

"Anh Khúc đâu?"

"Đã đến công ty rồi ạ."

Quản gia thở dài một hơi, cuối cùng ông ta cũng biết thế nào là trời đất khác biệt.

Chỉ trong một buổi sáng mà ông ta đã loay hoay đến rã rời xương cốt.

So ra thì cô Tiêu dịu dàng và tốt bụng hơn.

An Diệc Diệp không nói gì, đi qua ngồi xuống đối diện với Dư Nhã Thiểm.

Dư Nhã Thiểm nhìn cô.

"Ây, đưa nước cho tôi."

An Diệc Diệp không hề động đậy.

Kịch!

Dư Nhã Thiểm đá cái bàn.

An Diệc Diệp liền nhúc nhích, cầm ly nước bên cạnh lên.

Dư Nhã Thiểm mỉm cười hài lòng, đưa tay ra.

"Đưa tôi."

An Diệc Diệp thấy vậy thì thì cầm ly nước uống sạch.

"Tôi ăn no rồi."

Nói xong, cô xoa xoa khóe miệng, đứng lên, xoay người rời đi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play