An Diệc Diệp mở điện thoại ra xem, thấy trong danh bạ đã lưu số của quản gia, tài xế và ở nhà.

"Điện thoại của Ngài Khúc là bao nhiêu?"

Cô ngẩng đầu hỏi một câu.

Quản gia nhìn cô một lúc, khi cô cho rằng quản gia sẽ không nói thì ông đột nhiên nhận lấy điện thoại và nhập vào một dãy số.

"Ngài ấy rất bận." Ông nói một câu đầy ẩn ý.

Cô nhìn qua và ngón tay thoáng hoạt động, vẫn gửi một tin nhắn qua.

Bảy giờ sáng, thành phố vừa mới bừng tỉnh giấc.

Khúc Chấn Sơ đã ngồi ở trong phòng làm việc ở tầng cao nhất của tập đoàn M.I.

Khúc Chấn Sơ là chủ tịch hội đồng quản trị của tập đoàn, trong tay nắm hơn 80% cổ phần, có thể nói anh là người nắm quyền tuyệt đối trong tập đoàn M.I.

Nhưng dù vậy, mỗi ngày anh vẫn là một trong nhóm người đến công ty sớm nhất, lịch trình mỗi ngày đều được xếp kín.

Trong tay Chiết Lam cầm bảng lịch trình, báo cáo rõ ràng từng hành trình trong ngày hôm nay.

"... Quảng cáo cho sản phẩm mới đã được quay xong, tôi đã gửi đoạn video đó đến hòm thư điện tử của ngài. Trung tâm mua sắm mới bên kia gặp phải..."

Reng reng.

Trong gian phòng làm việc yên tĩnh, tiếng điện thoại đột ngột vang lên ngắt lời của anh ta.

Khúc Chấn Sơ ngẩng đầu liếc nhìn anh ta, ánh mắt lãnh đạm.

Chiết Lam chợt biến sắc, vội vàng sờ túi lại phát hiện điện thoại di động của mình căn bản không có đổ chuông.

Anh ta nhìn Khúc Chấn Sơ, do dự mở miệng.

"Tổng Giám đốc Khúc, không phải là điện thoại của tôi..."

Công ty có quy định rõ ràng, ở trong công ty phải để điện thoại ở chế độ im lặng.

Cho dù điều quy định đặt ở trên người Khúc Chấn Sơ không thích hợp, nhưng đây là lần đầu tiên Chiết Lam thấy Khúc Chấn Sơ xuất hiện "sai lầm" như vậy nên trong lòng lập tức tò mò.

Rốt cuộc là ai vậy?

Trong đầu anh ta nhanh chóng tìm kiếm một lượt, lại không tìm được người nào thích hợp.

Khúc Chấn Sơ hơi nhíu mày, rõ ràng hơi bất mãn về người gửi tin nhắn tới không đúng lúc này.

Anh mở điện thoại ra và đảo mắt nhìn qua.

Đây là tin nhắn từ một số lạ gửi đến, nội dung cũng vô cùng đơn giản.

―― Cảm ơn.

Khúc Chấn Sơ khẽ nhíu mày, trong đầu đã đoán được đối phương là ai.

Nhưng anh không có bất kỳ phản ứng nào, chỉ cất điện thoại đi.

"Tiếp tục."

Vậy là xong rồi sao?

Chiết Lam kinh ngạc nhìn anh.

Chẳng lẽ không mắng đối phương một trận à?

Cứ vậy thôi à?

Anh ta trợn tròn mắt như nuốt phải một con ruồi vậy.

Qua vài giây, anh ta cuối cùng mới bắt đầu tiếp tục báo cáo hành trình.

"Tối hôm nay, tổng giám đốc Lý của công ty Vận Tải Đường Thủy mời ngài cùng ăn cơm."

"Từ chối." Khúc Chấn Sơ đột nhiên mở miệng rồi nói thêm một câu: "Hôm nay, Tiêu Nhĩ Giai tan học lúc mấy giờ?"

Ánh mắt Chiết Lam lại trợn tròn mắt, sửng sốt hai giây mới vội vàng mở ra lịch học của An Diệc Diệp.

"Năm giờ."

"Anh để trống thời gian sau năm giờ."

"... Được."

Khúc Chấn Sơ nhanh chóng ký các hợp đồng không có vấn đề và vứt qua một bên.

Anh thấy Chiết Lam còn chưa đi liền ngẩng đầu hỏi.

"Anh còn có việc gì sao?"

Chiết Lam vội vàng lắc đầu, xoay người bước ra khỏi phòng làm việc của chủ tịch giống như chạy trốn.

Nhưng trong lòng anh ta càng lúc càng tò mò không biết rốt cuộc là ai vừa gửi tin nhắn tới.

Buổi chiều, An Diệc Diệp đi ra khỏi cổng trường.

Cô vừa mở cửa xe đã thấy Khúc Chấn Sơ ngồi ở bên trong.

Cô ngồi lên xe và tò mò hỏi.

"Chúng ta đi thẳng qua đó sao?"

Khúc Chấn Sơ lật tài liệu trong tay.

"Ừ."

An Diệc Diệp khẽ gật đầu, ngồi ngay ngắn.

Nhà họ Tiêu ở trong khu nhà giàu, An Diệc Diệp đã tới nhiều lần, nhưng chỉ có một lần thật sự đi vào trong.

Khác với nhà của Khúc Chấn Sơ, chỗ ở của nhà họ Tiêu thiên về phong cách Trung Quốc.

Từ cổng bước vào trong liền gặp một bức bình phòng chạm khắc nổi với sắc thái cổ xưa.

Đi qua sân trồng đủ loại hoa cỏ, trước mặt chính là phòng khách kiểu Trung Quốc.

Lại trở về đây, An Diệc Diệp chợt thấy khẩn trương.

Vừa nghĩ tới tất cả mọi chuyện bắt đầu từ chỗ này, trong lòng cô lại tức giận.

Quan trọng hơn chính là cô còn muốn tính sổ với Tiêu Hàm Tuyên!

Nếu không phải cô ngẫu nhiên nghe được tin tức, có thể bản thân còn chẳng hay biết gì, mãi đến khi cô nhi viện bị san bằng...

An Diệc Diệp thầm siết chặt nắm tay.

Nếu Tiêu Hàm Tuyên không muốn dừng lại, cô sẽ lập tức công khai chuyện này cho tất cả mọi người biết!

Cô đang nghĩ ngợi, một giọng nói sang sảng từ bên trong phòng truyền tới.

"Chấn Sơ, sao các con tới mà không nói trước một tiếng để trong nhà chuẩn bị thế?"

Người chưa tới mà tiếng đã tới trước.

An Diệc Diệp ngẩng đầu, thấy Tiêu Hàm Tuyên tươi cười đi tới cùng Tần Ngự Miên phía sau.

"Là vợ tôi muốn gặp các người."

Tiêu Hàm Tuyên nghe vậy liền quay đầu nhìn qua.

An Diệc Diệp khẽ gật đầu, trên gương mặt đầy vẻ nghiêm túc.

"Con có chút việc, muốn nói chuyện riêng với ba một lát."

Trong đôi mắt như hồ ly của Tiêu Hàm Tuyên chợt hiện lên vẻ tối tăm, nhưng thoáng cái đã cười.

"Xem ra Nhĩ Giai còn chưa trưởng thành. Con cũng đã lập gia đình rồi, không thể như vậy nữa, sẽ làm Chấn Sơ chế giễu đấy."

An Diệc Diệp mím môi, dáng vẻ không hề nói đùa.

Lúc này Tiêu Hàm Tuyên mới nói: "Qua đây đi, chúng ta ra phía sau nói chuyện."

Ông ta mói xong thì khẽ gật đầu ra hiệu với Khúc Chấn Sơ, rồi đi về phía sau.

Vẻ mặt An Diệc Diệp nghiêm túc, vừa đi ra khỏi phòng khách đã ngừng lại.

"Hôm qua, tôi đã đi tới cô nhi viện Thần Hi."

Tiêu Hàm Tuyên vừa nghe liền biết có chuyện gì xảy ra, ông ta không hề hoang mang, xoay đầu lại.

An Diệc Diệp nói tiếp: "Ông đã hứa với tôi sẽ không động tới cô nhi viện!"

"Tôi động rồi sao?"

Tiêu Hàm Tuyên chống gậy đi lên trước, nụ cười trên mặt đã biến mất.

Ông ta hơi nheo mắt lại, đầy vẻ uy hiếp.

An Diệc Diệp nhíu mày.

"Nhưng..."

Tiêu Hàm Tuyên hừ lạnh một tiếng.

"Bản thân cô hẳn cũng đã nhìn thấy các tòa nhà xung quanh đều đã bị phá hủy, chỉ có cô nhi viện vẫn còn, tôi động tới rồi sao?"

"Tôi cho cô biết, tôi còn chưa động tới một cục gạch một viên ngói đâu."

"Vậy sao cửa cô nhi viện phải thêm khóa, viện trưởng cũng nói các người sẽ lập tức phá căn nhà?"

An Diệc Diệp tức giận hơi cao giọng.

Nhưng Tiêu Hàm Tuyên hoàn toàn không hoang mang, ông ta cũng sớm nghĩ xong cách đối phó rồi.

"Ai biết bọn họ đang nghĩ gì, sự thật là tôi không phá cô nhi viện! Chỉ vì điều này mà cô bày ra bộ mặt thối đấy à!"

"Tôi cảnh cáo cô, nếu cô dám để cho Khúc Chấn Sơ phát hiện ra điều gì, tôi sẽ lập tức bảo người phá sạch căn nhà đó của bọn họ!"

Ông ta liếc nhìn An Diệc Diệp, thấy cô tức giận tới mức hai tay khẽ run lên thì giọng nói đột nhiên dịu xuống.

"Những điều này đều là giao hẹn của chúng ta, Tiêu Hàm Tuyên tôi sẽ không đổi ý, hi vọng cô cũng có thể làm được."

"Tôi biết rồi."

An Diệc Diệp tự nhủ với mình, vì cô nhi viện, cô phải nhịn xuống. "Nhưng tới bao giờ các người mới có thể tìm ra Tiêu Nhĩ Giai?"

"Mấy ngày nữa thôi." Tiêu Hàm Tuyên nói lấp lửng: "Đã có chút tin tức rồi."

"Nếu các người tìm được Tiêu Nhĩ Giai, chúng tôi phải đổi lại thế nào?"

Trước đây cô đã từng lo lắng về vấn đề này.

Cô và Tiêu Nhĩ Giai không hề giống nhau, làm sao có thể nói đổi là đổi lại được, Khúc Chấn Sơ còn không biết sao?

Không ngờ Tiêu Hàm Tuyên lại không hề lo lắng.

"Đây không phải là chuyện cô cần phải lo lắng, chúng tôi tự nhiên sẽ có cách."

- -----------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play