"Hả?"
An Diệc Diệp nhất thời không phản ứng kịp, ngẩng đầu kinh ngạc nhìn anh.
Phó hiệu trưởng Nhạc là người đầu tiên phản ứng kịp.
Ông ta kéo mạnh Nhạc Minh Hân qua, đè thấp đầu cô ta khom lưng với An Diệc Diệp.
"Rât xin lỗi, Ngài Khúc, Cô Tiêu. Đây đều là lỗi của Minh Hân, nó từ nhỏ đã nghịch ngợm, nhất định chỉ là hiểu lầm thôi, hai người tha thứ cho nó đi."
Nhạc Minh Hân cau mày, vẻ mặt không tình nguyện, nhưng cũng biết điều không nói gì nữa.
Khúc Chấn Sơ thờ ơ lạnh nhạt, không nói gì.
Phó hiệu trưởng Nhạc vừa nhìn đã biết là xảy ra chuyện gì, kéo Nhạc Minh Hân quay đầu nhìn về phía An Diệc Diệp.
"Cô Tiêu, cô nói đi, chỉ cần cô tha thứ cho Minh Hân, cái gì nó cũng có thể làm."
An Diệc Diệp cũng phải dạng hay bắt nạt người khác, nếu không cũng không thể ở lại trong viện mồ côi vàng thau lẫn lộn sống được đến bây giờ.
Cô nói thẳng: "Tôi muốn Nhạc Minh Hân và Thẩm Tấn xin lỗi tôi."
Phó hiệu trưởng Nhạc căn bản cũng không biết trước đó mấy người họ đã nói gì.
Đúng lúc này, có người bên cạnh nhỏ giọng nói: "Nói người ta không được dạy dỗ, có cha sinh không có mẹ dạy, báo ứng đến rồi ha?"
Mấy người nghe những lời này, sắc mặt trầm xuống, gần như muốn giết người!
Không chờ Phó hiệu trưởng Nhạc nói, Hiệu trưởng Viên đã quát lớn.
"Hai người các em, đến xin lỗi cho tôi!"
Thẩm Tấn vội vã chạy tới, sắp khóc ra thành tiếng.
"Xin lỗi, tôi thực sự không cố ý."
Nhạc Minh Hân cũng bị Phó hiệu trưởng Nhạc bắt nói xin lỗi.
Lúc này, Khúc Chấn Sơ đột nhiên mở miệng, cười lạnh một tiếng.
"Vừa rồi hình như tôi nghe có người nói, muốn quản lý tốt vào kỷ luật của trường, người như thế giữ lại trường sẽ ảnh hưởng đến hình tượng của trường học."
Một câu nói tùy tiện của anh, trong nháy mắt khiến sắc mặt Nhạc Minh Hân và Thẩm Tấn trắng bệch, không còn giọt máu.
Hiệu trưởng Viên trong nháy mắt liền hiểu được ý của Khúc Chấn Sơ. Nếu chỉ là gây sự bình thường thì không nói làm gì.
Không nghĩ đến Nhạc Minh Hân và Thẩm Tấn lại to gan lớn mật như thế, mắng ra những câu khó nghe như vậy.
Cho dù Cô Tiêu có cho bọn họ xin lỗi, nhưng Khúc Chấn Sơ cũng không dễ dàng buông tha bọn họ như vậy.
Ai cũng biết, Khúc Chấn Sơ để ý nhất là những lời như vậy.
Hiệu trưởng Viên cắn răng một cái.
"Nhạc Minh Hân, Thẩm Tấn, hai em..."
Ông ta còn chưa nói xong, Nhạc Minh Hân đã ôm lấy tay Hiệu trưởng, nước mắt ào ào rơi xuống, kêu khóc.
"Không phải! Câu đó không phải cháu nói, là Thẩm Tấn nói! Không phải chuyện của cháu, đừng đuổi cháu!"
Hiệu trưởng Viện hỏi bạn học bên cạnh.
Mấy người bạn học gật đầu, xác định mấy câu đó đều là Thẩm Tấn nói.
Hiệu trưởng Viên lúc này mới đổi giọng.
"Thẩm Tấn! Nhu Tinh không chào đón những người không có kỷ luật, không có đạo đức như vậy! Hiện tại em đã bị đuổi Bây giờ em rời khỏi đây cho tôi!"
Thẩm Tấn mặt xám như tro tàn, hốt hoảng lui về sau.
Cô ta hung ác nhìn về phía Nhạc Minh Hân, muốn cá chết lưới rách!
"Những lời này là em nói, nhưng Nhạc Minh Hân cũng không thoát được có liên quan! Cô ta...."
"Thẩm Tấn! Cô đừng nói nữa! Bây giờ ra ngoài cho tôi!"
Lo lắng cô ta sẽ nói ra những lời không nên nói, Phó hiệu trưởng Nhạc trực tiếp cao giọng ngắt lời cô ta, còn gọi hai bảo vệ đến, lôi cô ta ra ngoài.
Thẩm Tấn không cam lòng, tiếng thét chói tai dần dần đi xa.
Hiệu trưởng Viên lúc này mới thở dài một hơi.
"Ngài Khúc, anh xem như thế đã được chưa?"
Khúc Chấn Sơ cười thản nhiên.
"Tôi đến đây thăm trường học mà thôi, chuyện trong trường các ông tự quyết định đi."
Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.
Một đám người đi theo phía sau anh, nối đuôi nhau đi ra ngoài.
Ngôn Tình Tổng TàiPhòng học nháy mắt trống trải, vắng vẻ không tiếng động.
An Diệc Diệp xoay người vừa muốn ngồi xuống, đột nhiên chú ý đến đôi mắt chứa đầy hận ý chiếu thẳng đến mình!
Là Nhạc Minh Hân.