"Làm sao tôi biết được, tôi thu được lợi nhuận, có phải là đúng số tiền mà tôi nên được hay không? Làm sao tôi biết số tiền tôi bỏ ra, có phải đúng với số vốn thực tế không?
Lời này nỏi thẳng ra như vậy, cũng như nói Khúc Diên Nghị có thể sẽ giở trò trong đó.
Cuối cùng Khúc Kiều không nhịn được mở miệng.
"Chấn Sơ, đều là người một nhà, làm sao Diên Nghị có thể sẽ lừa con?"
"À, người một nhà?"
Khúc Chấn Sơ lạnh lùng cười một tiếng, nhưng lại không tiếp tục nói nữa.
Nhưng mà tất cả mọi người ở đây đều hiểu rõ ý của anh, ai cũng không dám lên tiếng.
Xung quanh yên tĩnh đến đáng sợ, ngay cả không khí cũng muốn đóng băng lại.
Một tiếng 'cạch' vang lên.
Tất cả mọi người đều ngẩng đầu, nhìn về phía phát ra tiếng động.
Trên mặt An Diệc Diệp đỏ rực, hai mắt phủ đầy sương mù, đang tranh cướp cái ly thủy tinh trong tay Khúc Chấn Sơ.
Không để ý đến ánh mắt khác thường của mọi người, một lần nữa Khúc Chấn Sơ lại lấy cái ly trong tay cô ra, đặt lên bàn.
"Vợ tôi có chút không thoải mái, tôi đưa cô ấy về trước."
Nói xong, anh kéo An Diệc Diệp đứng dậy.
"Bây giờ, trong tay M.I có mấy hạng mục, không người nào rảnh rỗi, chuyện hợp tác, các người tìm những người khác nhé.''
Nói xong, anh đưa An Diệc Diệp xoay người rời khỏi đó, đi thẳng về nhà họ Khúc.
Khúc Chấn Sơ vừa mới đi, Thẩm Thanh Chiêu đã đập một phát lên trên bàn!
"Nó có thái độ gì chứ? Không phải chỉ là một..."
"Im miệng!"
Khúc Kiều mạnh mẽ quát một tiếng.
Làm Thẩm Thanh Chiêu run rẩy, tròn mắt nhìn Khúc Kiều, giọng nói còn lớn hơn ban nãy!
"Dám làm, còn không dám để tôi nói? Tôi nói sai sao?"
Khúc Kiều đẩy đồ vật trước mặt ra, nặng nề đứng dậy.
"Tôi về nghỉ ngơi đây! Các người cứ ăn từ từ!"
Trong nhà ăn không ai dám nói chuyện, iên tĩnh đến mức đáng sợ.
Khúc Diên Nghị quét mắt nhìn qua, trong ánh mắt hiện lên một tia sáng, rồi đột nhiên nở nụ cười.
"Mẹ, ăn một chút đi."
Anh gắp một miếng bánh ngọt, đưa tới trước mặt Thẩm Thanh Chiêu.
"Đừng tức giận nữa."
Thẩm Thanh Chiêu nhìn sang, hài lòng nói: "Được rồi, mọi người cứ tự nhiên."
Lúc này mấy người họ mới sôi nổi động đũa.
''Cái tên Khúc Chấn Sơ này, dù sao cũng không phải lần đầu tiên, chúng tôi đã sớm quen cảnh này rồi.
"Đúng vậy, ai bảo bây giờ người ta lợi hại?''
"Đúng là mẹ là cái dạng gì thì sinh ra con trai cũng cái dạng ấy, học bao nhiêu năm rồi, cũng chẳng học được chút gì, không giống Diên Nghị chút nào.''
Khúc Diên Nghị cúi đầu xuống, uống một ngụm Hồng Trà, không nói gì cả.
Bên ngoài nhà họ Khúc.
Khúc Chấn Sơ kéo An Diệc Diệp say đến mức mơ mơ màng màng lên xe.
An Diệc Diệp vừa lên xe, vẫn còn chưa ngồi vững.
Khúc Chấn Sơ lật đống hợp đồng tài liệu lúc nào cũng mang theo trên xe, liếc nhìn Ôn Điềm.
''Cởi giày ra.''
An Diệc Diệp không phản ứng.
Khúc Chấn Sơ nhíu mày, có chút không kiên nhẫn quay đầu lại, lập tức trông thấy đôi mắt ngập nước như mắt nai con.
Chiếc xe con màu đen chạy từ từ trên đường, không vang lên tiếng động nào.
Cô gái trước mắt vẫn đang ngơ ngác nhìn anh, không hề đề phòng.
"Tiêu Nhĩ Giai, cô..."
Không đợi anh nói xong, cả người An Diệc Diệp đã nghiêng sang bên cạnh, ngã bịch một cái, vừa vặn gối lên đùi Khúc Chấn Sơ.
Khúc Chấn Sơ dơ hai tay lên, kinh ngạc nhìn cô.
An Diệc Diệp nghiêng người tựa lên đùi anh, ngủ rất say, còn cọ đi cọ lại tìm chỗ vừa ý.
Coi chân anh... là cái gối đầu?
Khúc Chấn Sơ ngạc nhiên đến mức hai mắt đều mở to, còn có người dám coi chân của anh là gối đầu?
Trong xe vô cùng yên tĩnh, không có tiếng động nào.
Không đúng, còn có tiếng gáy khò khò.
Tuy rằng rất nhỏ, nhưng vẫn có thể nghe thấy.
Khúc Chấn Sơ khó tin mà cúi đầu xuống, nhìn về phía phát ra tiếng động.
Vẫn... vẫn còn ngáy khò khò?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT