Thật to gan!

Đây là đang nguyền rủa mình chểt đi?

Không kịp chờ đợi mà muốn đạp mình xuống rồi?

Bà ta càng nghĩ, sắc mặt càng kém đi.

Vừa rồi còn giả vờ dáng vẻ thấu tình đạt lý, đã sớm biến mất không còn tăm hơi.

Nhưng mà An Diệc Diệp lại không nhận ra chút nào.

Rượu sâmpanh mà Khúc Diên Nghị cho cô khác với những loại rượu Champagne khác trong tiệc rượu, tác dụng chậm nhưng mạnh.

Rất nhanh, đồ vật trước mặt cô bắt đầu từ từ xoay tròn.

An Diệc Diệp hơi hoa mắt, gò má càng lúc càng đỏ, ánh mắt cũng trở nên mờ mịt.

Lúc này, trong những người chưa ngồi vào bàn đột nhiên vang lên một giọng nói.

"Đây là có chuyện gì thế này? Đó không phải là ghế ngồi của bà chủ sao? Vừa mới vào cửa, đã không chờ kịp nữa rồi?"

Người này vừa mở miệng, những người khác cười bắt đầu cười đùa.

"Đừng thế chứ, không cho phép người không biết quy củ, còn tưởng rằng đó chính là chỗ ngồi của mình sao?"

Nhìn như đang giúp An Diệc Diệp nói chuyện, nhưng trong giọng nói lại là sự giễu cợt không hề che giấu.

"Người ta là người từng đi nước ngoài, mạ vàng đó!"

"Mạ vàng? Bên phải ghế chủ tọa là chỗ ngồi của bà chủ, chẳng lẽ điều thường thức nhỏ nhoi này, cô ta cũng không biết sao?"

"Theo tôi thấy chính là trong lòng có quỷ."

"Đủ rồi!"

Khúc Kiều vẫn không mở miệng đột nhiên gõ chiếc gậy trong tay, lạnh lùng quát một tiếng.

Mấy người vừa nói chuyện nhất thời im lặng.

Khúc Kiều quay đầu nhìn An Diệc Diệp.

"Nhĩ Giai, con..."

Ông ta vừa mở miệng, Khúc Chấn Sơ liền đi tới, ngồi bên cạnh An Diệc Diệp.

Theo động tác của anh, giọng nói của Khúc Kiều lập tức ngừng lại.

Xung quanh yên tĩnh một mảng, có thể nghe được tiếng kim rơi.

An Diệc Diệp ngồi ở vị trí của bà chủ, Khúc Chấn Sơ không để cho cô đứng lên, ngược lại còn ngồi xuống.

Anh đây là đang ủng hộ Tiêu Nhĩ Giai sao?

Trong lòng tất cả mọi người nhất thời có suy tính.

Nhà họ Khúc bây giờ, đã khác mấy năm trước rồi.

Ở bề nổi, chủ Nhà họ Khúc là Khúc Kiều, nhưng ai cũng biết rằng, Khúc Chấn Sơ mới thật sự là người có thực quyền.

Tất cả người nhà họ Khúc, không có ai không nhìn sắc mặt anh để làm việc.

Tuy rằng họ đối với việc này hết sức khinh thường, nhưng cũng không thể không làm vậy.

Thẩm Thanh Chiêu và Khúc Kiều kinh hãi như nhau, hai người nhìn nhau một cái, có chút không hiểu được ý nghĩa hành động của Khúc Chấn Sơ.

Sắc mặt của Khúc Chấn Sơ không thay đổi, giống như mình ngồi ở đây là chuyện đương nhiên vậy.

"Có thể bắt đầu chưa?"

Thẩm Thanh Chiêu kịp phản ứng đầu tiên, không lại tranh chấp cướp lấy ghế bên phải, mà chủ động đi tới bên trái ngồi xuống.

Bà ta vừa ngồi xuống, những người khác cũng vội vàng ngồi xuống.

Khúc Chấn Sơ tiện tay rót một ly nước, đẩy tới trước mặt An Diệc Diệp.

An Diệc Diệp cúi đầu, ý thức hơi mơ màng, môi dẩu lên, gương mặt trắng mịn, muốn cho người ta cắn một ngụm.

Thấy trước mắt đột nhiên có ly nước, cô ngẩng đầu lên, ánh mắt mờ mịt nhìn Khúc Chấn Sơ.

Giống như con nai nhỏ.

Trong đầu Khúc Chấn Sơ đột nhiên hiện ra mấy chữ này.

Rất nhanh chóng, anh nhíu mày lại, hơi đến gần một chút.

Dùng giọng nói chỉ hai người họ có thể nghe nói: “Trong ba phút, mau tỉnh táo cho tôi!"

An Diệc Diệp chậm rãi nháy mắt, lông mi mềm mại chớp một cái.

Cực kì nghiêm túc hỏi: “Anh sẽ bỏ tôi lại ở nơi này sao?"

Ngay cả Khúc Chấn Sơ cũng sửng sốt một chút.

"Sẽ.". truyện tiên hiệp hay

Trên mặt An Diệc Diệp hiện lên sự kinh hoàng, vội vàng cầm lấy ly nước, cúi đầu uống từng ngụm từng ngụm.

Rất ngoan.

Khúc Chấn Sơ không khống chế được mà nhìn theo động tác của cô.

Lần đầu tiên anh thấy An Diệc Diệp thể hiện ra một mặt này.

Hóa ra cô uống say là dáng vẻ này...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play