Ngăn lại ánh mắt của hai người Khúc Chấn Sơ, trêu chọc nói: “Chấn Sơ, trong yến tiệc đều là người của mình, bọn họ sẽ chăm sóc tốt cho cô vợ nhỏ của cậu.”
Khúc Chấn Sơ thu hồi lại ánh mắt.
Chính là bởi vì chữ “người của mình” cho nên mới càng thêm cẩn thận.
Nếu như anh thật sự coi Nhà họ Khúc là người nhà mình thì e là sớm đã chết rồi.
An Diệc Diệp ngồi xuống, hai chân bị hành hạ mấy tiếng đồng hồ cuối cùng cũng được giải thoát.
Đôi giày cao gót này quá cao, hơn nữa còn cọ xát vào gót chân, mỗi bước đi giống như đang đi ở trên lưỡi dao vậy.
Tuy rất muốn trực tiếp cởi giày ra, nhưng An Diệc Diệp vẫn không dám, đành phải nhẹ nhàng giơ chân lên thả lỏng.
Góc tối chỗ này rất thích hợp để ẩn nấp, trốn ở đây, người khác cũng sẽ không tìm được cô.
An Diệc Diệp vui mừng dễ chịu, lặng lẽ nhìn mọi người trong yến tiệc.
Hình ảnh như vậy, trước đây cô chỉ có thể được nhìn qua ti vi, không ngờ, có một ngày mình cũng trở thành một thành viên trong đó.
Hai người đi theo Khúc Chấn Sơ đã tách ra, đang nói chuyện cùng với vài người khác.
Người ở trong yến tiệc rất nhiều, nhưng Khúc Chấn Sơ giống như một viên minh châu phát sáng, hành xử ung dung, anh tuấn phi phàm.
Ánh mắt của An Diệc Diệp không tự chủ mà đuổi theo bóng dáng của anh.
Dưới ánh đèn sáng rực, Khúc Chấn Sơ giống như một vị Đế Vương, bày mưu tính kế, lại giống như một người mẫu trên tạp chí.
Thân hình cao 1m9, điển hình cho giá mắc áo, An Diệc Diệp từ trước đến giờ chưa từng thấy ai mặc bộ tây trang màu đen mà đẹp hơn anh.
“Vương giả trời sinh, không phải sao?”
Một thân ảnh đột nhiên ở bên cạnh lên tiếng.
An Diệc Diệp vội vàng quay đàu lại, nhìn thấy Khúc Diên Nghị không biết từ lúc nào đã đi đến bên cạnh cô.
Anh ta quay đầu nhìn chằm chằm cô, thuận tay đưa cho cô một ly Champagne.
An Diệc Diệp nặn ra một nụ cười, chuẩn bị đứng dậy.
“Cảm ơn anh, Khúc Diên Nghị.”
Khúc Diên Nghị đột nhiên đưa tay ra đè lấy bả vai của cô, để cho cô ngồi xuống.
“Chân của cô không thoải mái, ngồi sẽ tốt hơn.”
Anh ta làm sao biết?
Bị vạch trần ngay trước mặt, An Diệc Diệp nhất thời có chút ngại ngùng, khuôn mặt cùng dần dần đỏ ửng lên.
Khúc Diên Nghị cười cười đi đến gần, hạ thấp giọng nói.
“Không sao, tôi sẽ không nói cho người khác biết đâu, thật ra tôi cũng không quen với những kiểu yến tiệc như thế này.”
An Diệc Diệp kinh ngạc nhìn anh ta, có chút không tin.
Bộ dạng vừa nãy của Kỳ Diên Nghị ở trong yến tiệc rõ ràng như cá gặp nước, làm sao mà nói không quen?
“Thật đó.”
Anh ta kéo một chiếc ghế, ngồi xuống bên cạnh An Diệc Diệp.
“Tôi và anh trai không giống nhau, anh ấy trời sinh đã là thiên tài trong giới kinh doanh.”
Khúc Chấn Sơ vừa mới cùng với một người họ hàng của Nhà họ Khúc kí xong một hơp đồng, sau khi chạm ly thì uống một ly cạn sạch.
Ngẩng đầu lên thì đập vào mắt là hình ảnh An Diệc Diệp và Khúc Diên Nghị ngồi cùng nhau cười nói vui vẻ.
Hai người họ không biết đang nói gì mà An Diệc Diệp cười ngất ngưởng, bàn tay của Khúc Diên Nghị còn khoác lên vai của cô.
Khúc Chấn Sơ nhất thời đen mặt lại.
Người phụ nữ đó rốt cuộc đang làm cái gì?
Vài người đứng đối diện anh nhìn theo tầm mắt của anh, quay đầu qua thì nhìn thấy Khúc Diên Nghị và An Diệc Diệp đang cười nói vui vẻ.
“Diên Nghị và người phụ nữ kia hình như rất thân với nhau, thoạt nhìn hai người bọn họ rất hòa hợp.”
Hừ, hòa hợp cái quần!
Khúc Chấn Sơ đem ly Champagne uống cạn một hơi, hình ảnh hai người kia cười nói làm đau nhói đôi mắt của anh, anh nhấc chân trực tiếp đi qua.
Anh vừa đi qua, thì mấy người còn lại nhìn nhau, một bộ dạng chờ xem kịch vui.
“Có trò vui để xem rồi.”
An Diệc Diệp nghe câu chuyện của Khúc Diên Nghị kể, không để ý đã uống sạch ly Champagne ngọt ngào.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT