“Chuyện này không đơn giản như cô nghĩ, cô về nhà họ Nguyễn, đừng nhúng tay vào nữa.”
An Diệc Diệp lại cứng đầu nói: “Tôi không đi đâu nữa, Khúc Chấn Sơ.”
Khúc Chấn Sơ sa sầm mặt mày, đập mạnh tay lên bàn, phát ra tiếng vang lớn.
“Cô còn muốn làm cái gì? Không phải lúc trước tôi đã nói với cô ra sao? Tôi rất ghét cô, đừng xuất hiện trước mặt tôi!”
An Diệc Diệp cảm thấy trong lòng vô cùng chua xót.
Tuy biết Khúc Chấn Sơ là muốn tốt cho cô, nhưng hết lần này đến lần khác nghe được lời này, cô vẫn sẽ đau lòng.
Cô kiên quyết lắc đầu.
“Tôi không đi, cho dù anh thật sự ghét tôi, chờ anh đi ra rồi tôi sẽ đi.”
Khúc Chấn Sơ nhìn mắt cô, hàng loạt cây kim nhỏ như lông tơ đâm vào lòng, cơn đau âm ỉ làm người ta khó chịu.
“Cô là đồ ngu sao?” Anh nắm chặt nắm đấm, quát lớn: “Tôi bảo cô đi, cô còn không đi!”
An Diệc Diệp cúi đầu, cố tình không nghe lời anh.
“Khúc Chấn Sơ, tôi tin anh sẽ không làm chuyện này.”
Khúc Chấn Sơ lại cười mỉa.
“Cô tin tôi? Đến cả tôi còn không tin tôi kìa!” Ánh mắt của anh dần trở nên lạnh lùng. “Trước khi gặp Tiêu Nhĩ Giai, tôi thật sự muốn giết chết cô ta, nhưng đã có người giành trước.”
An Diệc Diệp nhớ tới cảnh anh nổi giận đùng đùng rời khỏi lâu đài cổ, lắc đầu.
“Nhưng hiện tại nó vẫn chưa xảy ra, đúng không?”
Khúc Chấn Sơ nhìn cô, nín thở.
“Tại sao cô...”
Ngu như thế...
Ngốc như thế...
Lúc này, không phải người khác đều sẽ cố gắng cách xa anh ra sao?
Chỉ có người phụ nữ này cứ giống hệt như thiêu thân lao đầu vào lửa.
Thật là...
Ngốc.
Lại đáng yêu đến mức làm anh cực kỳ muốn lập tức lao ra ngoài, ôm chặt lấy cô.
Dạy anh làm cách nào để không yêu cô?
An Diệc Diệp cố nén cảm giác cay xè nơi hốc mắt, cúi đầu không dám nhìn Khúc Chấn Sơ.
Lại không cẩn thận bỏ lỡ ánh mắt dịu dàng như nước của Khúc Chấn Sơ vào lúc này.
“Khúc Chấn Sơ, anh có thể cẩn thận suy nghĩ lại, rốt cuộc sẽ có ai muốn hãm hại anh?”
Chờ cô lại ngẩng đầu lên, ánh mắt của Khúc Chấn Sơ cũng đã giấu diếm đi rất nhiều.
Anh có thể tránh đi ánh mắt An Diệc Diệp.
“Cô cần gì phải như thế thế?”
“Tôi muốn giúp anh, huống chi...”
An Diệc Diệp hơi dừng lại, cong môi cười khổ: “Không phải anh còn muốn đợi người kia sao? Có lẽ cô ấy sắp về rồi...”
Khúc Chấn Sơ hơi thay đổi sắc mặt, nhíu mày, giấu đi vẻ đau đơn trong đáy mắt.
Lại một lúc sau, cuối cùng anh mới thỏa hiệp nói: “Cô bảo quản gia đến bệnh viện tâm thần ở vùng ngoại thành, đi xem Khúc Nguyễn Vũ.”
Khúc Nguyễn Vũ?
Đó là ông cụ nhà họ Khúc sao?
Có liên quan gì đến chuyện này?
Hơn nữa không phải ông đã bị nhốt ở bệnh viện tâm thần sao?
An Diệc Diệp khó hiểu nhìn anh, nhưng Khúc Chấn Sơ lại không giải thích.
Anh chỉ nói: “Bảo quản gia và Chiết Lam đi, cô ở yên ở nhà, không được đi đâu hết. Tốt nhất là quay về nhà họ Nguyễn, ngoan ngoãn ở trong nhà, đừng đi ra ngoài.”
“Ừ...”
An Diệc Diệp lập lờ nước đôi đồng ý.
Hết thời gian thăm hỏi, cô không thể không đứng lên.
Nhìn Khúc Chấn Sơ ở bên kia cửa sổ, An Diệc Diệp từ từ hít sâu, dán sát tay lên mặt kính.
“Khúc Chấn Sơ, tôi sẽ cứu anh ra.”
Khúc Chấn Sơ vẫn chưa hề thả lỏng mày, vừa định răn dạy cô, nhưng vừa nhìn thấy An Diệc Diệp, lời nói đến bên môi lại nuốt trở về.
Anh yên lặng một lúc lâu, cuối cùng mới gật đầu nhẹ.
“Chú ý an toàn.”
An Diệc Diệp cong môi, cười nhạt.
“Anh đang quan tâm tôi sao?”
Khúc Chấn Sơ không nói gì, dời mắt đi.
An Diệc Diệp cười nói: “Anh đang quan tâm tôi.”
Nói xong, cô xoay người đi ra ngoài.
Qua vài giây, Khúc Chấn Sơ mới quay đầu, nhìn về phía An Diệc Diệp đã rời đi.
Anh ngồi tại chỗ sửng sốt một lúc lâu, mới từ từ ngẩng đầu, cách pha lê, đặt tay lên chỗ An Diệc Diệp vừa mới dán tay vào.
“Tôi nhờ cô giúp tôi lúc nào chứ...”
Anh hơi cong môi.
Cảm giác này cũng không quá tệ.
Sau khi An Diệc Diệp quay về lâu đài cổ, nhanh chóng tìm được quản gia.
Quản gia nghe yêu cầu của cô xong, sợ hãi vội vàng xua tay.
“Không được không được, đến cả cậu chủ cũng hiếm khi đến nơi đó. Cô chủ không thể đến được.”
“Bệnh của cậu chủ trở nên tệ hơn cũng có liên quan ít nhiều đến nơi đó, cô không thể đi một mình được.”
An Diệc Diệp gật đầu, thuận thế nói: “Cho nên tôi mới bảo ông đi cùng tôi. Khúc Chấn Sơ nói có lẽ chuyện lần này có liên quan đến nơi đó, có lẽ tôi nên đi gặp ông nội của Khúc Chấn Sơ.”
Quản gia nhíu mày, vẫn không chịu đồng ý.
An Diệc Diệp nói thẳng: “Quản gia, tôi cần phải sang đó, cho dù ông không đi cùng tôi thì tôi cũng sẽ đi một mình.”
Nghe thế, quản gia sợ hãi vội vàng cản trước mặt cô.
“Thật sự không được, chỗ đó rất kinh khủng.”
Ông khuyên nhủ mãi, lại thấy An Diệc Diệp vẫn không chịu bỏ cuộc.
Một lúc sau, đành phải nói: “Nếu cô thật sự muốn đi, vậy để tôi đi cùng cô, ít nhất còn có thể giúp đỡ lẫn nhau.”
Nói xong, An Diệc Diệp lập tức kéo ông đi ra ngoài.
Quản gia vừa đi vừa tò mò nói: “Hiện tại ông cụ đã bị nhốt ở bệnh viện tâm thần, tại sao lại có liên quan đến chuyện này?”
Thật ra trong lòng An Diệc Diệp cũng có suy nghĩ như thế.
Lúc trước khi cô và Khúc Chấn Sơ cùng đến bệnh viện tâm thần, những hình ảnh nhìn thấy thỉnh thoảng sẽ lại xuất hiện trong đầu cô.
Khúc Nguyên Vũ như thế kia, nhìn kiểu gì cũng đã điên thật rồi, không lẽ còn có thể hãm hại Khúc Chấn Sơ sao?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT