An Diệc Diệp nghe câu nói này, vội vàng chạy ra, lại chỉ nhìn thấy bóng xe của Khúc Chấn Sơ rời đi.
Nhớ tới sát ý trong lời nói của Khúc Chấn Sơ, cô hoảng sợ quay trở lại xe của mình.
“Mau lên, đuổi theo.”
Tài xế đạp chân ga, lập tức đuổi theo.
Khúc Chấn Sơ không đi vào trung tâm thành phố, mà lại chạy dọc theo ngoài thành, chạy đến một nơi khác.
Khoảng nửa tiếng sau, xe mới từ từ dừng lại.
An Diệc Diệp vội vàng xuống xe, lặng lẽ đi qua.
Nhóm Khúc Chấn Sơ đi lối ra vào của một hầm đậu xe, mấy người đi theo anh đều bị để lại ở ngoài.
Chỉ có một mình Khúc Chấn Sơ đi vào.
An Diệc Diệp ở bên ngoài quan sát, cẩn thận tránh mấy người đứng bên ngoài, cũng vào theo.
Trong hầm đậu xe rất tối, hình như đã bị bỏ hoang.
Mặt đất bám đầy bụi, chỉ có một vài tia sáng xuyên qua mấy cái cửa sổ nhỏ.
An Diệc Diệp nhìn xung quanh, không nhìn thấy Khúc Chấn Sơ, chỉ đành đi sâu vào trong.
Mới đi được một lúc, lập tức nhìn thấy có một người đứng cách đó không xa.
Ánh sáng xuyên qua cửa sổ chiếu vào cơ thể ảnh, hắt ra một cái bóng dài.
Khúc Chấn Sơ hơi cúi đầu.
Hai tay và ngực của anh dính đầy máu.
Một người nằm bên chân anh, trên ngực có cắm một thanh dao, máu tươi liên tục chảy ra từ miệng vết thương.
Đầu óc An Diệc Diệp nổ tung, vội vàng chạy qua.
Khúc Chấn Sơ nghe được tiếng bước chân, quay đầu lại, thấy An Diệc Diệp lập tức nhíu mày.
“Sao cô lại đến đây?”
An Diệc Diệp không nghe được câu hỏi của anh, ngời nằm dưới đất đã cướp sạch tất cả lực chú ý của cô.
“Tiêu Nhĩ Giai?”
Cô trợn to mắt nhìn.
Người kia nằm ngay đơ dưới đất, hai mắt nhắm chặt, đã biến thành người chết.
Nhưng cho dù như thế nào thì cô cũng sẽ không nhận nhầm, người trước mặt chính là Tiêu Nhĩ Giai!
Khúc Chấn Sơ chú ý đến ánh mắt của cô, đang định nói chuyện, bên ngoài lại truyền đến tiếng ồn ào.
An Diệc Diệp quay đầu nhìn, chỉ thấy vài người từ ngoài xông vào.
Mấy người dẫn đầu ăn mặc đồng phục thống nhất, là cảnh sát.
Người của Khúc Chấn Sơ đuổi theo sau, muốn cản bọn họ lại, nhưng mấy cảnh sát đã xông đến trước mặt Khúc Chấn Sơ và An Diệc Diệp.
Bọn họ vừa nhìn thấy Tiêu Nhĩ Giai nằm trên mặt đấy và Khúc Chấn Sơ dính máu đầy người, đột nhiên dừng chân lại.
Nhanh chóng rút súng đeo bên người ra, nhắm thẳng Khúc Chấn Sơ.
“Không được nhúc nhích!”
Chiết Lam và mấy người còn lại đuổi sát theo sau nhìn thấy chuyện bất ngờ này, đều hoảng sợ nhìn sang.
Đối lập với vẻ kinh hoảng của bọn họ, Khúc Chấn Sơ lại bình tĩnh đứng yên.
Tay và ngực anh toàn là máu.
“Trước khi tôi đến đây, cô ta đã chết rồi.”
Nhưng nhìn thấy tình cảnh này, mấy cảnh sát không hề nghe anh giải thích.
“Anh có quyền giữ im lặng, nhưng tất cả những gì anh nói sẽ trở thành bằng chứng trước tòa, yêu cầu anh không được phản kháng, nếu không anh sẽ có thêm tội danh chống đối lệnh bắt giữ.”
Nói xong, mấy cảnh sát lập tức đến gần, muốn dẫn Khúc Chấn Sơ đi.
Khúc Chấn Sơ không hề nhúc nhích, chỉ quay đầu nhìn thoáng qua An Diệc Diệp.
Nói với Chiết Lam: “Đưa cô ấy về nhà họ Nguyễn.”
Nhìn người còn đang nằm dưới đất, cho dù là người bình tĩnh như Chiết Lam thì trong thời gian ngắn vẫn không kịp phản ứng.
Anh hoảng sợ, vội vàng gật đầu.
“Vâng, tổng giám đốc Khúc.”
Nói xong, mấy cảnh sát lập tức dẫn Khúc Chấn Sơ đi ra ngoài.
Lúc này An Diệc Diệp mới đột nhiên lấy lại tinh thần, vội vàng đi lên trước vài bước, cản mấy cảnh sát lại.
“Chuyện này chắc chắn có hiểu lầm? Trước khi điều tra rõ ràng, các anh không thể bắt người.”
Cảnh sát khó chịu nói: “Cô à, yêu cầu cô không được cản trở người thi hành công vụ, nếu không chúng tôi sẽ bắt cả cô!”
Sao An Diệc Diệp có thể trơ mắt nhìn Khúc Chấn Sơ bị bắt đi chứ.
Cô không nhúc nhích cản trước mặt anh.
“Chắc chắn có hiểu lầm gì đó? Hiện tại các anh không thể bắt người.”
Khúc Chấn Sơ bình tĩnh nhìn cô.
“Chờ tôi về, tôi sẽ không sao, mấy ngày nay đừng đi lung tung.”
Lúc này anh trông không giống như người bị cảnh sát bắt được, ngược lại còn bình tĩnh hơn bất cứ người nào ở đây.
Nói xong, lập tức đi theo mấy cảnh sát tránh An Diệc Diệp, đi sang một bên khác.
An Diệc Diệp đứng yên tại chỗ, nhìn bóng dáng Khúc Chấn Sơ bị bắt đi, vẫn không thể hiểu được.
Lúc này Chiết Lam đi đến, sốt ruột nói: “Cô An, rốt cuộc lúc đó đã xảy ra chuyện gì? Có thật là...”
Anh không nói tiếp.
An Diệc Diệp nhíu chặt mày.
“Lúc tôi đi vào cũng đã nhìn thấy cảnh như các anh, tôi cũng không biết là chuyện như thế nào. Anh nói cho tôi nghe những gì anh biết được trước đi.”
Chiết Lam nhíu mày, sắc mặt rất tệ.
“Chúng tôi tìm được chỗ Tiêu Nhĩ Giai trốn, vốn định báo cảnh sát, nhưng cậu chủ nói anh ấy muốn gặp cô ta trước, bảo chúng tôi ở bên ngoài chờ, nhưng không ngờ...”
“Tuy bình thường cậu chủ rất nghiêm khác, người kiếm chuyện với anh ấy cũng có hậu quả rất thê thảm, nhưng chưa bao giờ có người chết...”
Nếu là lúc trước, anh chắc chắn sẽ không tin, nhưng bây giờ bởi vì tình hình bệnh tật không ổn định của Khúc Chấn Sơ, ngược lại làm người ta bắt đầu lo lắng.
Huống chi lúc trước Tiêu Nhĩ Giai từng có ý định giết An Diệc Diệp, sau đó lại đốt cháy viện bảo tàng quan trọng.
Dựa theo trạng thái hiện tại của Khúc Chấn Sơ, có khả năng sẽ thật sự giết chết cô ta.
Đây là điều Chiết Lam lo lắng.
An Diệc Diệp mím môi, nhanh chóng đi ra ngoài, vừa đi vừa hỏi: “Lúc nãy tại sao lại có cảnh sát đến? Các anh báo cảnh sát sao?”
Chiết Lam lắc đầu.
“Chúng tôi không báo cảnh sát, nhưng đang canh chừng ở bên ngoài chưa được vài phút thì cảnh sát đã đến, tôi đã hỏi những người khác, không có ai báo cảnh sát cả.”
An Diệc Diệp hơi dừng chân lại, nhìn thấy Khúc Chấn Sơ đã ngồi lên xe cảnh sát.
Tiếng còi cảnh sat ầm ĩ làm trong lòng cô vô cùng hoảng loạn.
Cô nhắm mắt lại, cưỡng ép bản thân phải bình tĩnh.
Nếu Khúc Chấn Sơ thật sự không giết người, vậy khả năng duy nhất chính là có người hãm hại.
Thời gian cảnh sát đến quá trùng hợp, làm người ta không thể không nghi ngờ.
An Diệc Diệp quay đầu hỏi: “Còn có ai biết được tin tức các anh tìm được Tiêu Nhĩ Giai?”
Chiết Lam suy nghĩ.
“Người biết tin đều là cấp dưới của cậu chủ, sẽ không để lộ ra ngoài.”
“Chắc chắn còn có người biết.”
An Diệc Diệp quay đầu, lần lượt nhìn lướt qua những người đi theo Khúc Chấn Sơ đến nơi này.
Nhưng bây giờ lại không phát hiện được bất cứ manh mối nào.
“Chiết Lam, anh về công ty trước đi. Nếu tin tức này truyền đến trong tay nhà họ Khúc, bọn họ chắc chắn sẽ tận dụng cơ hội làm khó dễ. Tôi quay về lâu đài cổ một chuyến.”
Chiết Lam gật đầu, không tự chủ mà nghe theo lệnh An Diệc Diệp, lên xe nhanh chóng rời đi.
An Diệc Diệp xoay người leo lên xe của nhà họ Nguyễn, hít thở sâu.
Những lời nghe được ở lâu đài cổ lúc trước lại vang vọng bên tai lần nữa.
Cho dù là xét về mặt động cơ giết người hay thời gian thì Khúc Chấn Sơ đều là người tình nghi duy nhất.
Anh thật sự giết Tiêu Nhĩ Giai?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT